Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1419 - Chương 1419: Trêu Chọc Lặp Đi Lặp Lại.

Chương 1419: Trêu Chọc Lặp Đi Lặp Lại. Chương 1419: Trêu Chọc Lặp Đi Lặp Lại.

"Buổi trưa chúng ta đi đâu ăn cơm vậy?” Lưu Trung Mưu hỏi.

Lễ hội ngày quốc tế thiếu nhi tổ chức vào buổi sáng, buổi chiều nghỉ.

Sáng sớm bọn họ đều đến nhà trẻ, hiện tại về nhà nấu cơm đương nhiên là không kịp rồi.

"Tìm một quán cơm sạch sẽ gần đây đi, cũng đừng chạy quá xa." Tôn Nhạc Dao nói.

Sau đó nàng lại nói với vợ chồng Thẩm Thiên Phóng: "Ba của Nhiên Nhiên, các người cũng đi cùng đi."

Hai vợ chồng Thẩm Thiên Phóng đương nhiên là sẽ không từ chối rồi.

"Ăn cơm tiệm." Huyên Huyên nghe vậy thì một mặt mừng rỡ.

"Em thích đi ăn cơm tiệm sao?" Uyển Uyển tò mò hỏi.

"Đó là đương nhiên, quán cơm thật nhiều đồ ăn ngon." Huyên Huyên cao hứng nói.

"Ồ ~…. Thì ra em không thích ăn mẹ em làm… hia hia hia…"

Huyên Huyên nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, vội vàng nhìn về phía Tôn Nhạc Dao, thấy mẹ mình thật giống như không nghe thấy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Em không có, trẻ nhỏ thì không nên nói chuyện lung tung." Huyên Huyên tức giận nói.

"Ồ ~…"

Huyên Huyên trợn mắt lên, chị lại ồ cái gì? Một ồ thôi nàng liền có cảm giác không tốt rồi.

"Vậy em là không thích ăn cơm ông chủ làm."

"Không có, em đều thích ăn, em thích ăn cơm mẹ làm, em cũng thích ăn cơm ông chủ làm…" Huyên Huyên gấp đến mức vung vẫy cánh tay nhỏ.

"Vậy chị gái của em thì sao?"

"Cái này…" Huyên Huyên nghe vậy thì có chút do dự.

"Trẻ nhỏ phải thành thực nha, không thể nói dối…. hia hia hia…" Uyển Uyển tiếp tục nói.

Huyên Huyên nhìn xung quanh một chút, sau đó nhỏ giọng nói ở bên tai Uyển Uyển: "Không thích, đồ ăn chị gái nấu thật là khó ăn."

Đào Tử ở bên cạnh dựng lỗ tai nghe trộm.

"Hia hia hia…"

Uyển Uyển há mồm còn muốn nói, lại bị Huyên Huyên dùng tay nhỏ "pia~" một cái, che lại.

"Đừng nói chuyện."

"Huyên Huyên, em đang làm gì đó?" Lưu Vãn Chiếu đi ở phía sau thấy thế thì tò mò hỏi.

"Nàng nói không thích ăn đồ mẹ nấu, cho nên ăn cơm ở quán thật là vui vẻ." Đào Tử ở bên cạnh lớn tiếng nói.

Lưu Vãn Chiếu: …

"Em không có."

Nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu nhìn sang, Huyên Huyên vội vàng "Nguỵ biện" một câu.

"Há, lẽ nào Đào Tử nói oan cho em rồi, trẻ nhỏ phải thành thực nha." Lưu Vãn Chiếu nghiêng đầu liếc nàng.

"Em… Em…"

Làm sao đều dùng câu nói này, chị gái quả nhiên là xấu xa hệt như Uyển Uyển.

"Được rồi, Vãn Chiếu, không được bắt nạt Huyên Huyên." Tôn Nhạc Dao nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng liền chủ động giúp nàng nói một câu.

Huyên Huyên nghe vậy, lập tức chạy đến bên người Tôn Nhạc Dao, chủ động kéo tay của nàng.

Sau đó nói với vẻ rất có khí thế: "Em chính là không thích ăn đồ chị nấu, đồ chị nấu ăn không ngon một chút nào, không tin thì chị có thể hỏi mẹ. Ngày hôm đó mẹ còn nói để chị học cách nấu ăn, không làm thì cho chị đói bụng mấy ngày, em có nghe thấy…"

Khá lắm, đây là tự bạo sao?

Chuyện này nếu mà nói với người nhà mình thì đúng là không có gì, nhưng hiện tại bên cạnh còn có hai vợ chồng Thẩm Thiên Phóng.

Gò má Lưu Vãn Chiếu đỏ ửng, rất là xấu hổ.

Nhưng là hiện tại có Tôn Nhạc Dao làm chỗ dựa cho nàng, nàng vẫn đúng là không có cách nào với Huyên Huyên.

"Em nói nhiều như vậy làm gì." Lưu Vãn Chiếu bất mãn nói thầm một câu.

"Không quản là trẻ nhỏ hay là người lớn thì đều phải thực, không được thì nên thừa nhận, rồi cố gắng học tập cải tiến." Huyên Huyên nói với vẻ mặt thành thật.

Quả nhiên, có mẹ làm chỗ dựa, nàng tung bay rồi.

"Huyên Huyên nói rất có đạo lý, không được là không được, không thể vì mặt mũi mài nói là mình có thể, không được thì phải cố gắng học tập."

Lưu Trung Mưu liếc mắt nhìn Lưu Vãn Chiếu, có ý riêng.

"Ba, con biết rồi, được chưa, con không phải là đang học hay sao." Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay của hắn làm nũng.

"Phải cố gắng." Lưu Trung Mưu cường điệu ba chữ này.

"Biết rồi."

Lưu Vãn Chiếu nhân cơ hội trừng Huyên Huyên một cái.

Huyên Huyên thả tay mẹ ra, trở tay chống nạnh, nghĩ thầm em cũng không sợ chị.

Sau đó phát hiện mẹ đã về phía trước, vội vàng đuổi theo, kéo tay của mẹ lại một lần nữa, đồng thời le lưỡi với Lưu Vãn Chiếu một cái, làm cái mặt quỷ.

Lưu Vãn Chiếu bị dáng vẻ nghịch ngợm của nàng chọc cho không nhịn được mà nở nụ cười.

Mọi người tìm một quán đồ cay Tứ Xuyên ở gần đó.

Tuy rằng món cay Tứ Xuyên nghe thôi đã thấy cay, nhưng trên thực tế đã mở quán cơm thì chắc chắn đều cân nhắc đến tính đa dạng của khách hàng, đương nhiên là cũng có món không cay.

Ví dụ như tôm, sườn xào chua ngọt…, những món này đều tương đối thích hợp với trẻ nhỏ.

Vốn là ăn cơm tiệm đã đủ ngon rồi, còn là bốn người cùng ăn, lại càng ngon hơn, mấy món không cay hầu như đều phải gọi hai phần thì mới đủ cho các nàng ăn.

Ăn cơm xong, từng đứa vuốt cái bụng tròn xoe, lung la lung lay đi về nhà.

Về phần Thẩm Di Nhiên, cơm nước xong xuôi thì quay về cùng với ba mẹ của nàng.

Huyên Huyên vuốt cái bụng, lắc lư đi tới, đang đi bỗng cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, phát hiện chị gái đang đi ở bên người nàng.

Thấy nàng nhìn qua, lập tức tựa như cười mà không phải cười mà nhìn nàng.

Huyên Huyên lấy làm kinh hãi, xoay người chạy ngược về.

Nhưng mà lại bị Lưu Vãn Chiếu kéo một cái.

"Ha ha, buổi trưa ăn nhiều như vậy, đừng chạy, nếu không sẽ bị đau bụng đó nha." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Không… Sẽ không, em chạy một chuyến, sẽ biến thành thối thối rồi." Huyên Huyên hoảng sợ nói.

Nàng dùng sức muốn rút tay trở về.

Nhưng mà làm sao có khả năng rút về dễ dàng được như vậy đây?

Thế là nàng trực tiếp lớn tiếng ồn ào.

"Mẹ không tốt rồi, chị muốn đánh mông của con."

"Ba ba không tốt rồi…"

"Ông chủ không tốt rồi…"

Nàng nhắm mắt lại, gân cổ lên dùng sức gọi.

Nhưng mà hoàn toàn yên tĩnh, không có một người trả lời nàng.

Nàng nghi hoặc mà mở mắt nhìn, chỉ thấy mọi người đều nhìn nàng với vẻ mặt kỳ quái.

Mà móng vuốt nhỏ của nàng không biết đã rút về từ lúc nào, để ở trước ngực, nắm chặt như đang dùng sức cho mình.

"Đứa trẻ này, làm sao có thể nói dối được? Chị muốn đánh mông em lúc nào vậy?"

Huyên Huyên: (⊙o⊙)

Thực ra mọi người sao lại không biết, Lưu Vãn Chiếu là đang cố ý doạ nàng.

Chỉ có điều là phối hợp diễn kịch mà thôi, muốn nhìn một chút Huyên Huyên xem sẽ phản ứng như nào.

"Hia hia hia…. Chị, em chỉ là đùa một chút thôi."

Khá lắm, đây là căng thẳng đến mức biến thành người khác luôn rồi sao?

"Hia hia hia… Sao em lại học theo cách cười của chị vậy."

Nhưng mà hiện tại Huyên Huyên nào có tâm tư phản ứng đến nàng.

Nàng tiến lên chủ động kéo tay Lưu Vãn Chiếu.

Sau đó đại khái cảm thấy như vậy không an toàn, thế là cái tay còn lại liền kéo Tôn Nhạc Dao.

"Chúng ta là người một nhà tương thân tương ái, em chỉ đùa với chị thôi mà, sao chị có thể tưởng thật được chứ?"

Kéo tay Tôn Nhạc Dao, Huyên Huyên lại có sức lực.

"Há, vậy đây là lỗi của chị sao?"

"Không sao, em tha thứ cho chị rồi, không cần chị xin lỗi."

"Mẹ, con có thể đánh mông nàng không?" Lưu Vãn Chiếu nói với Tôn Nhạc Dao.

Nàng thực sự không nhịn được nữa, nhóc con này thực sự là quá "Càn rỡ" rồi.

"Chị, chị, chúng ta là người một nhà tương thân tương ái nha." Huyên Huyên lấy làm kinh hãi,vội vàng nói.

"Chị biết, đánh là thương mắng là yêu, chị vẫn là đánh em hai cái rồi lại nói." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Không được."

Nàng tránh thoát khỏi tay Lưu Vãn Chiếu, chạy đến trước mặt Lưu Trung Mưut, ôm chặt lấy chân của hắn, thiếu chút khiến cho Lưu Trung Mưu ngã chổng vó.

"Nhóc con này." Lưu Trung Mưu đưa tay ôm nàng lên.

"Lỗ lỗ lỗ…"

Nhóc con này, cứ không ngừng trêu chọc người ta, không ngừng tự tìm đường chết.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment