Lúc xế chiều, bởi vì bên ngoài trời trời nóng, ba đứa nhóc cũng chỉ có thể ở nhà.
Về phần hành trình tìm đường chết của Huyên Huyên đành tạm thời có một kết thúc.
Ba người nhàn rỗi tẻ nhạt lăn qua lăn lại ở trên sàn nhà.
"Ai, nếu có thể có một que kem để ăn thì tốt rồi." Huyên Huyên nằm ở trên đất bỗng nhiên nói.
"Hia hia hia… Chị cũng muốn ăn." Uyển Uyển cũng lập tức tỉnh táo tinh thần, trở mình một cái rồi bò lên.
Mà Đào Tử không đứng dậy, thế nhưng chân ngắn nhỏ sượt mấy lần ở trên đất, mông nhỏ lập tức chuyển sang một phương hướng, cứ như vậy mà nhìn về phía tủ lạnh.
Nàng nhớ tới, trong tủ lạnh hình như có kem que, là mẹ lén lút mua, còn nói không muốn cho ba ba biết.
"Nhưng mà, chỗ nào có kem que đây?" Lúc Huyên Huyên nói lời này thì nhìn về phía Uyển Uyển ở bên cạnh.
"Trong nhà chị không có." Uyển Uyển buông tay nói.
"Như vậy đi mua kem que đi." Huyên Huyên lăn một cái trên đất, lập tức ngồi dậy tới.
"Đi chỗ nào mua?"
"Ngoài tiểu khu có siêu thị, khẳng định có bán." Tinh thần Huyên Huyên lập tức tỉnh táo.
"Không được, trẻ nhỏ không thể chạy ra ngoài." Lúc này, Đào Tử nói.
"Vậy em không muốn ăn kem que à?"
"Dĩ nhiên là muốn rồi."
"Vậy chúng ta… Ai, vẫn là quên đi…" Huyên Huyên nói xong, phảng phất như mất đi tất cả sức lực, nằm lại trên sàn nhà.
"Không cần đi mua, trong tủ lạnh có nha." Đào Tử nói.
"Thật sao?" Huyên Huyên lại tràn đầy sức sống.
"Mẹ mua, còn không muốn cho ba ba biết."
Huyên Huyên đứng lên, chạy đến trước tủ lạnh, dùng sức lôi cửa tủ lạnh, một cỗ khí lạnh trào ra, làm cho nàng trực tiếp run lập cập.
Nhưng mà.
"Lừa người, chỗ nào có?" Huyên Huyên cẩn thận tìm kiếm, cũng không có tìm được kem que.
"Ở trên cao nhất." Đào Tử chỉ vào tầng cao nhất rồi nói.
Huyên Huyên thử nhảy lên, thế nhưng hoàn toàn với không tới.
Đúng lúc này, Uyển Uyển bỗng nhiên đưa bàn tay lên không trung, sau đó liền nghe thấy tầng cao nhất của tủ lạnh truyền đến động tĩnh tìm tòi. Uyển Uyển rút tay về, quả nhiên trên tay nhiều thêm một que kem.
Uyển Uyển đưa que kem cho cạnh Đào Tử trước, sau đó lại đưa bàn tay vào trong hư không.
"Em cũng muốn, em cũng muốn…" Huyên Huyên vội vàng chạy trở về.
Cuối cùng ba đứa nhóc, mỗi người cầm một kem que.
Trời mùa hè, ăn kem que quả thực chính là một sự hưởng thụ.
"Nếu như mẹ phát hiện chúng ta ăn kem que thì phải làm sao bây giờ?" Đào Tử bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Sau đó nàng lén lút nhìn lên trên lầu, mẹ nói muốn lên lầu ngủ trưa, ba ba cũng đi cùng, chỉ còn dư lại ba người các nàng lăn qua lăn lại ở trong phòng khách.
"Không sợ, nếu nàng phát hiện và đánh mông của chúng ta, chúng ta sẽ nói cho ông chủ." Huyên Huyên đắc ý nói.
Nhóc con tự nhận là đã nắm được nhược điểm của chị gái.
Thế là ba nhóc ngồi vây quanh, ăn đến vô cùng vui vẻ.
Lúc các nàng ăn được một nửa, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng các nàng: "Các em đang làm gì thế?"
Ba đứa nhóc bị dọa cho run lên một cái.
"Ba đáng sợ như thế sao?" Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.
"Hì hì… Ba ba… Cho ba ăn." Đào Tử có chút lấy lòng mà đưa kem que trên tay cho Hà Tứ Hải.
"Ba không ăn, con tự mình ăn đi, nhưng mà các con lấy kem que từ đâu tới vậy?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.
"Là chị gái, chị gái lén lút giấu ở trong tủ lạnh, còn nói không cho anh biết. Anh phải cố gắng quản nàng, nói như vậy là không đúng." Huyên Huyên nghe vậy lập tức nói.
"Vậy sao?" Hà Tứ Hải đi tới, mở tủ lạnh ra, lấy bánh sủi cảo ở phía trước ra, quả nhiên phía sau cất giấu mấy cái kem que.
"Nha đầu này."
Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ, không phải là không cho nàng ăn, chủ yếu là phụ nữ có thai không thể ăn quá lạnh, cũng không ngờ rẳng nàng lại lén ăn, lớn như vậy rồi mà còn giống như một đứa bé vậy.
Đúng lúc này, Huyên Huyên đi tới, kéo cánh tay Hà Tứ Hải.
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải đóng lại tủ lạnh rồi hỏi.
"Cho anh ăn cái này." Nàng đưa que kem chỉ còn dư lại gần một nửa cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải có chút bất ngờ, Đào Tử cho hắn ăn thì không có gì, thế nhưng nhóc ham ăn như Huyên Huyên dĩ nhiên lại cam lòng cho người khác, đúng là không dễ dàng rồi.
"Cảm ơn em, nhưng mà em vẫn nên…" Hà Tứ Hải nói.
"Ồ."
Hà Tứ Hải còn chưa nói xong, nàng liền nhét que kem vào trong miệng.
"Ông chủ, anh có phải là tức giận rồi hay không?" Đúng lúc này, Huyên Huyên lại lôi que kem trong miệng ra rồi hỏi.
"Tức giận, anh vì sao phải tức giận?"
Huyên Huyên nghe vậy thì ngước đầu cẩn thận quan sát hắn.
"Anh thật sự không tức giận sao?"
"Thật sự không tức giận, vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy?"
"Bởi vì chị gái lén lút giấu kem que mà không nói cho anh biết nha. Tuy rằng nàng làm như vậy có chút hẹp hòi, nhưng mà là đồ mà mình thích ăn, lén lút giấu đi không muốn chia cho người khác thì có gì sai đây? Ẹm cũng thường xuyên làm như vậy, mẹ cũng nói rồi, không phải tất cả mọi thứ đều có thể chia sẻ cùng với người khác…"
Nhóc con nói một tràng.
Hà Tứ Hải xem như là rõ ràng ý của nàng rồi, nàng là lo lắng Hà Tứ Hải sẽ tức giận đối với chị gái của nàng.
"Vậy vừa rồi em còn cáo trạng với anh, sao bây giờ lại lo lắng anh sẽ tức giận rồi?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
"Ai, em là một đứa nhỏ thành thực, nhưng nàng lại là chị gái của em, không còn cách nào khác." Huyên Huyên nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ha ha, em đúng là quỷ cơ linh." Hà Tứ Hải có chút buồn cười.
"Anh không thể tức giận với nàng nha, càng không thể đánh nàng nha." Huyên Huyên lại nói.
"Biết rồi, đi chơi đi." Hà Tứ Hải rất là cảm động.
Huyên Huyên nghe vậy lúc này mới xoay người chạy về bên người Đào Tử và Uyển Uyển.
Nhưng mà nàng ăn nhanh nhất, ăn hết kem que rồi mà trên tay Đào Tử và Uyển Uyển vẫn còn một nửa, điều này làm cho nàng có chút khó có thể tin nổi.
Vì sao nàng lại không còn kem que nữa rồi? Là miệng của nàng quá lớn hay sao, nàng hé miệng, cảm giác cũng không quá lớn, cũng gần như với Uyển Uyển và Đào Tử.
Là kem que nhỏ hơn một chút, ngẫm lại cũng không đúng, mọi người đều là giống nhau.
Ai…, chắc chắn là kem que hòa tan quá nhanh, bởi vì nàng có thể bốc lửa, nhất định là như vậy.
"Đào Tử, kem que của em là mùi vị gì, cho chị nếm thử có được hay không?"
"Không được, kem qua của hai chúng ta giống nhau, mùi vị đều như nhau cả." Đào Tử nói.
Rất hiển nhiên, nàng cũng không dễ lừa như vậy.
"Chị là vị táo, em cũng vậy sao?" Huyên Huyên lập tức nói.
Đào Tử nghe vậy có chút mơ hồ, nhìn kem que trên tay một chút, rõ ràng là vị cam mà, vì sao Huyên Huyên lại là vị táo?
Nàng theo bản năng mà lắc đầu một cái.
"Đúng không, chị đã nói là mùi vị không giống nhau rồi mà, em nhanh cho chị nếm thử một chút." Huyên Huyên lập tức đưa đầu nhỏ tới.
"Lừa người."
Đào Tử lập tức đẩy đầu của nàng ra.
"Chị không lừa người."
"Chính là lừa người, em đã ngửi được mùi em từ trên miệng của chị rồi." Đào Tử nói.
"Hì hì…" Huyên Huyên hơi ngượng ngùng mà nở nụ cười.
Sau đó nàng từ bỏ Đào Tử, tiến đến trước mặt Uyển Uyển, Uyển Uyển vội vàng dịch chuyển, quay mông lại đối với nàng.
"Uyển Uyển, giúp em lấy thêm một cái, có được hay không?"
"Hia hia hia… Không được."
"Vì sao lại không được."
"Mẹ nói không thể ăn quá nhiều kem que, ăn quá nhiều sẽ bị đau bụng."
"Em không sợ đau."
"Mới lạ, mẹ sẽ đánh mông của chị, chị sẽ khóc oa oa." Đào Tử ở bên cạnh nói.
"Chị đó là đang đùa nàng thôi, thực ra không đau một chút nào."
"Há, có đúng không?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng nàng, Huyên Huyên cứng đờ quay đầu.
Liền thấy chị gái đang nhìn nàng, tựa như cười mà không phải cười.
Ai nha, xong rồi ~
------
Dịch: MBMH Translate