Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1421 - Chương 1421: Đứa Nhỏ Thông Minh.

Chương 1421: Đứa Nhỏ Thông Minh. Chương 1421: Đứa Nhỏ Thông Minh.

Huyên Huyên hiện tại cực kỳ ước ao năng lực của Uyển Uyển.

Nếu như nàng có năng lực của Uyển Uyển, chị gái vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện đánh được mông của nàgn.

Nào phải chạy thở hồng hộc giống như bây giờ.

"Chị đừng đuổi nữa, để em nghỉ ngơi một chút đi."

"Em đừng chạy nữa, ta liền không đuổi." Lưu Vãn Chiếu cũng cảm thấy mệt đến không được.

"Chị không đuổi em liền không chạy." Huyên Huyên trốn ở phía sau cái ghế, ngó dáo dác.

Vóc người nhóc con thấp bé, có thể tùy ý xuyên qua phía dưới bàn ghế, trong lúc nhất thời Lưu Vãn Chiếu muốn bắt được nàng đúng là không dễ.

Hai người đều mệt mỏi, thế là giằng co lẫn nhau ở đây, vừa vặn mượn cơ hội này nghỉ ngơi một chút.

"Em không phải nói chị đánh mông em không đau một chút nào hay sao? Nếu như vậy, sao lại không cho chị đánh một hồi thử xem?"

"Hừ, chị cho em là đứa ngốc sao? Em cho chị biết nha, ông chủ đã biết chuyện chị lén lút giấu kem que rồi, cẩn thận hắn đánh mông chị."

"Em sợ ông chủ, chị cũng không sợ hắn." Lưu Vãn Chiếu xoa eo nói.

"Ông chủ thật là lợi hại, đánh mông pia~pia~, sau đó chị sẽ phải khóc oa oa, đến lúc đó cũng chớ có trách em nha."

"Ha ha, yên tâm, chị chắc chắn sẽ không trách em, lại nói, cho dù hắn lợi hại đến đâu thì chị cũng không sợ hắn." Lưu Vãn Chiếu đắc ý nói.

"Khụ khụ…"

Lúc này, phía sau Lưu Vãn Chiếu vang lên một tiếng ho khan.

Lưu Vãn Chiếu có chút lúng túng mà quay đầu lại, chỉ thấy Hà Tứ Hải đang đứng ở sau lưng nàng, tựa như cười mà không phải cười.

"Ông chủ, anh đều nghe thấy rồi nha." Huyên Huyên tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

Lưu Vãn Chiếu trợn mắt đối với nàng, nhưng mà nàng không sợ một chút nào, lạnh nhạt nói: "Chị vừa nãy là tự mình nói, không thể trách em nha, nói lời không thể không nhận, nếu không em sẽ nói với mẹ là chị lừa người."

Lưu Vãn Chiếu: …

Lưu Vãn Chiếu vô cùng tức giận, chính mình dĩ nhiên lại rơi vào bẫy của một nhóc con.

"Được rồi, đừng náo loạn với Huyên Huyên nữa, ngồi xuống uống chút nước trái cây đi."

Hà Tứ Hải đi lên trước, ấn nàng ngồi xuống trên ghế.

Sau đó lại kéo Huyên Huyên qua, để cho nàng ngồi song song với chị gái, lại đi rót nước ép trái cây cho các nàng.

Huyên Huyên đúng là không khách sáo một chút nào, ôm cốc uống ừng ực. Nàng chạy đã mệt rồi, cũng khát.

"Uyển Uyển, Đào Tử, các em cũng lại đây uống đi…"

"Được."

Hai đứa nhóc đáp một tiếng rồi chạy tới.

"Chuyện kia… Em không ăn, chỉ là mua cho bọn nhỏ ăn." Lưu Vãn Chiếu nâng cốc, có chút chột dạ nói.

Huyên Huyên: →_→

Lưu Vãn Chiếu hiện tại không có tâm tư phản ứng đến nàng, mà là cười cười nhìn về phía Hà Tứ Hải, quan sát sắc mặt của hắn.

Nhưng mà sắc mặt của Hà Tứ Hải luôn bình tĩnh, không nhìn ra là tức giận hay là cao hứng, khiến cho trong lòng nàng loạn tung tùng phèo.

"Em nói nhiều với anh như vậy làm gì? Mua thì mua thôi." Hà Tứ Hải nói như không có chuyện gì.

Hắn càng là như vậy, Lưu Vãn Chiếu càng là thấp thỏm.

"Chồng à, anh đừng nóng giận có được hay không?" Lưu Vãn Chiếu ôm cánh tay Hà Tứ Hải vào trong ngực làm nũng.

"Anh không tức giận." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, anh tại sao phải tức giận?" Hà Tứ Hải nói.

"Em mua về nhưng mà chưa ăn một cái nào, em không lừa người." Lưu Vãn Chiếu vẫn là giải thích.

Lần trước lúc mang Đào Tử đi dạo siêu thị, nhìn thấy kem que nàng liền không nhịn được mà mua một ít, nhưng mà bởi vì lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng nên cuối cùng nàng vẫn là nhẫn nhịn không ăn.

"Biết rồi."

Nhìn nàng làm nũng giống như đứa trẻ, Hà Tứ Hải rút tay ra, sờ sờ đầu của nàng: "Được rồi, nhanh uống đi, anh mới vừa ép đó, để quá lâu sẽ biến chất."

Lưu Vãn Chiếu lúc này mới cầm lấy cốc rồi uống.

Nhưng vào lúc này, Huyên Huyên đã uống nước trái cây xong bỗng nhiên ôm lấy cánh tay của Đào Tử, học dáng vẻ của Lưu Vãn Chiếu vừa nãy rồi nói: "Chồng à, em đừng nóng giận có được hay không?"

"Anh không tức giận." Đào Tử lập tức đàng hoàng trịnh trọng học theo dáng vẻ của Hà Tứ Hải.

"Thật sao?"

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn nhau.

Lưu Vãn Chiếu mở miệng nói: "Xem ra hôm nay vẫn là nên đánh một trận mới được."

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Đào Tử và Huyên Huyên hét lên một tiếng, nhảy xuống ghế rồi cất bước chạy, giống như con ruồi không đầu, tìm chỗ trốn ở khắp nơi.

"Hia hia hia…" Uyển Uyển ôm cốc, nhấc hai chân, chuẩn bị xem kịch vui.

Nhưng vào lúc này, nàng cảm giác phía sau mình bị bắt.

"Ồ?"

Uyển Uyển ngửa đầu nhìn về đằng sau, hóa ra là bà chủ.

"Uyển Uyển, bắt hai người các nàng lại giúp dì."

"(⊙o⊙)…"

Chuyện này sao có thể tùy tiện giúp được? Nàng lại không phải là đứa ngốc, hiện tại bắt các nàng lại cho dì Lưu đánh mông, thì lát nữa các nàng sẽ đánh mông của nàng mất.

"Không được…" Uyển Uyển lộ ra vẻ khó khăn.

"Dì lại mời cháu ăn một cái, không hai cái kem que." Lưu Vãn Chiếu nói ra điều kiện của nàng.

"Không được… Các nàng… Các nàng là bạn tốt của cháu."

"Ba cái."

Lưu Vãn Chiếu duỗi ra ba ngón tay, ra dấu một hồi.

"Được nha." Uyển Uyển đáp ứng một tiếng.

Lưu Vãn Chiếu lại sửng sốt rồi, đáp ứng thẳng thắn như vậy? Chính mình có phải là chịu thiệt rồi hay không? Nàng không thể không hoài nghi.

Lúc nàng còn đang tự mình hoài nghi, Uyển Uyển đã đưa tay bắt về phía không trung, kéo Đào Tử đang trốn ở phía sau rèm cửa đến trước mặt, Đào Tử còn đang choáng váng.

Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình đang làm gì?

Mà lúc này Uyển Uyển lại bắt Huyên Huyên đang cong mông chui xuống bàn trà tới.

Khá lắm, cong mông đúng là đánh cũng thuận lợi hơn, Lưu Vãn Chiếu trực tiếp đánh pia~pia~ mấy cái ở trên mông của nàng.

"Chị nhìn xem em có đau hay không, chị nhìn xem em có đau hay không…"

Sau đó nàng chuyển qua Đào Tử còn đang sững sờ, cũng vỗ nhẹ mấy cái ở trên mông nàng.

"Đồng bạn, đồng bạn, đồ đồng bạn xấu… Oa oa… Tiểu thư đồng…”

Đào Tử và Huyên Huyên vừa tức giận vừa gào thét, vừa ồn ào về phía Uyển Uyển.

Uyển Uyển dĩ nhiên phản bội lại tình hữu nghị giữa các nàng, thực sự là quá xấu rồi.

Uyển Uyển có chút chột dạ, nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.

"Đừng sợ các nàng, có dì ở đây, các nàng sẽ không dám làm gì cháu cả." Lưu Vãn Chiếu xoa eo đắc ý nói.

"Hừ hừ…"

Đào Tử và Huyên Huyên trợn mắt nhìn Uyển Uyển, các nàng hiện tại đúng là không dám động thủ, nếu không đã sớm đi tới nắm mặt của nàng, đánh mông của nàng rồi.

Lưu Vãn Chiếu nói nhiều như vậy, Uyển Uyển đều thờ ơ không động lòng, nói những thứ này đều là phí lời, vẫn là nên thực sự một chút, giao cho nàng cho nàng đi.

Nhìn Uyển Uyển giơ cao hai tay, Lưu Vãn Chiếu có chút giật mình nói: "Cháu muốn ngay bây giờ sao?"

Uyển Uyển gật gật đầu.

"Nhưng mà các cháu mới vừa ăn xong, không thể ăn quá nhiều đồ lạnh, nếu không thì sẽ bị đau bụng."

"Dì Lưu, không thể lừa trẻ nhỏ, nếu không cháu sẽ nói cho mẹ của dì."

Lưu Vãn Chiếu: \-_-

"Được rồi, hiện tại dì có thể cho cháu, thế nhưng cháu không thể ăn nha, đặt ở trong tủ lạnh trước, có được không?"

Uyển Uyển gật gật đầu.

Thế là Lưu Vãn Chiếu đi tới, lấy ba que kem rồi đưa cho Uyển Uyển, sau đó chuẩn bị cầm về, bỏ lại vào trong tủ lạnh.

Nhưng vào lúc này, Uyển Uyển lại đưa kem que cho Đào Tử và Huyên Huyên đang tha thiết mong chờ, một người một cái.

Đào Tử và Huyên Huyên thấy trong tay có kem que, cũng không gào thét nữa.

"Dì Lưu nói, chị bắt các em về giúp nàng thì sẽ cho chị ba cái kem, chúng ta mỗi người một cái."

"Oa, Uyển Uyển thật thông minh, chị thật giỏi." Đào Tử nói với vẻ mặt mừng rỡ.

Vừa rồi còn "Mắng" Uyển Uyển là thư đồng nhỏ, thư đồng xấu, hiện tại lập tức đổi giọng rồi.

Mà Huyên Huyên càng là trực tiếp hơn: "Chị, chị đánh mông em một trận nữa rồi cho em hai que kem có được hay không?"

Khá lắm, như này không chỉ làm giản lược quá trình, mà còn trực tiếp nhảy qua kiếm chênh lệch giá giữa trung gian.

Lưu Vãn Chiếu có chút không biết nói gì, nàng phát hiện đảo đi đảo lại, nàng thật giống như đã chịu thiệt rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment