Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1422 - Chương 1422: Bảo Vệ Hạnh Phúc.

Chương 1422: Bảo Vệ Hạnh Phúc. Chương 1422: Bảo Vệ Hạnh Phúc.

Hà Tứ Hải vốn tưởng rằng quỷ trung niên gặp ở đường Phong Tình Dân Quốc sẽ đến tìm hắn vào sáng ngày thứ hai, không nghĩ đến tối ngày thứ hai sau khi ăn xong cơm tối, hắn mới xuất hiện tại ngoài sân.

"Làm sao không tiến vào?" Hà Tứ Hải đi tới cửa, hỏi.

Đối phương có chút sợ hãi mà nhìn cây đại thụ trong sân.

" y…"

Hà Tứ Hải không nghĩ tới cây to này còn có tác dụng như vậy.

Bởi vì được biến thành từ quyền trượng Khiết Vô, cho nên Hà Tứ Hải đặt cho nó tên là cây Khiết Vô.

Cây Khiết Vô có lai lịch bí ẩn, đến nay Hà Tứ Hải cũng chưa hoàn toàn nghiên cứu rõ ràng.

Hà Tứ Hải đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ thân cây, người đàn ông trung niên đứng ở bên ngoài cuối cùng cũng không còn loại cảm giác tim đập nhanh nữa.

Hắn sải bước phiêu vào trong, cũng không có cảm giác ngăn cản.

Người trung niên cũng không vào nhà, mà ngồi xuống cạnh chiếc ghế nhi đồng gần cầu trượt.

"Vị ngày hôm qua…"

Hà Tứ Hải trong lúc nhất thời cũng không biết hình dung như thế nào.

"Nàng là vợ của tôi- Khương Huệ Trinh, tôi là Hồ Quốc Trung." Người đàn ông trung niên tiếp lời.

Hồ Quốc Trung khi còn sống là một biên tập tạp chí, mà Khương Huệ Trinh là một vũ cung trong đoàn vũ đạo tỉnh.

Cha của Khương Huệ Trinh thường xuyên yêu thích viết đôi lời phát biểu ở trong tạp chí của bọn họ, do đó Hồ Quốc Trung liền quen biết với cha của Khương Huệ Trinh.

Hồ Quốc Trung cao lớn anh tuấn, tri thức uyên bác, rất được cha Khương yêu thích, ngay sau đó liền giới thiệu con gái của mình cho Hồ Quốc Trung.

Khương Huệ Trinh có thể làm một vũ công của đoàn vũ đạo tỉnh, điều kiện của bản thân đương nhiên là không kém.

Thường xuyên qua lại, hai người nảy sinh tình cảm, nước chảy thành sông trở thành một đôi vợ chồng.

Hai người trai tài gái sắc, có thể nói là ông trời tác hợp cho, là một đôi khiến cho người người ước ao.

Trên thực tế cũng đúng là như thế, sau khi kết hôn hai người tương kính như tân, cử án tề mi, tình cảm rất tốt.

"Sau đó… Sau đó chúng tôi có con của chính mình…" Sau khi nói đến đây, giọng nói của Hồ Quốc Trung bỗng trở nên run rẩy.

"Tôi rất yêu hắn, cho hắn tất cả những thứ tốt nhất."

"Nhưng mà sau khi hắn chậm rãi lớn lên, xung quanh lại vang lên lời đàm tiếu, bởi vì… Bởi vì… Con trai của tôi lớn lên không giống tôi một chút nào…"

"Nàng ôn nhu thiện lương như vậy, tôi nàng như vậy, nhưng nàng tại sao lại làm chuyện có lỗi với tôi…"

Hồ Quốc Trung ôm đầu, lộ ra vẻ cực kỳ thần sắc.

"Ngài biết không? Lúc nhận được báo cáo ở bệnh viện, tôi vẫn không thể tin được vợ tôi lại người như vậy, tôi đã kiểm tra lại ba lần…"

"Lúc đó lòng tôi đã như tro nguội, tôi không chỉ cảm thấy bị người yêu nhất vứt bỏ, thậm chí còn cảm thấy bị thế giới này vứt bỏ, ngơ ngơ ngác ngác…"

"Tôi cảm thấy cuộc đời của tôi quả thực chính là một câu chuyện cười, tôi yêu nàng như vậy, nàng vì sao lại đối với tôi như thế…"

Hồ Quốc Trung đứng ở trên tòa nhà, nhìn người đến người đi, ngựa xe như nước, hắn nghĩ thế nào cũng không rõ tại sao vợ lại phản bội mình.

"Tôi lúc đó thật sự là có cả ý nghĩ giết nàng…"

Hồ Quốc Trung ôm đầu, vẻ mặt thống khổ.

Hà Tứ Hải trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao để an ủi hắn.

Qua một hồi lâu, hắn mới tiếp tục nói: "Nhưng mà tôi yêu nàng, tôi không nỡ giết nàng, tôi chỉ có thể giết chính tôi…"

"Anh làm như vậy, thật sự không đáng." Hà Tứ Hải thở dài một tiếng rồi nói.

Hồ Quốc Trung xoa xoa mặt, ngồi ngay ngắn người lại, cười khổ nói: "Rất nhiều chuyện trên thế giới này đều không có cái gì mà đáng giá hay không."

"Tôi chết rồi, nàng cũng điên rồi…" Hồ Quốc Trung nhẹ nhàng nói.

Hắn cũng không làm rõ được, Khương Huệ Trinh vì sao lại điên, hắn chết rồi, không phải là một chuyện tốt đối với Khương Huệ Trinh hay sao?

Hắn không cam tâm, sau khi lưu lại ở nhân gian, tận mắt nhìn thấy sau khi Khương Huệ Trinh biết tin hắn tự sát thì cả người gần như sụp đổ.

Khi biết Hồ Quốc Trung tự sát bởi vì sự phản bội của nàng, nàng hoàn toàn điên rồi.

Sau khi Khương Huệ Trinh điên rồi, trọng trách trông coi nàng và con trai đều đặt ở trên người cha mẹ Khương Huệ Trinh.

Lúc mới bắt đầu cũng còn tốt, thế nhưng thời gian dài, tuổi tác của hai ông bà cũng lớn dần, dần dần có chút lực bất tòng tâm.

Mấy năm trước cha của Khương Huệ Trinh bởi vì đột quỵ mà nằm ở trên giường, chỉ còn lại mẹ của Khương Huệ Trinh một mình chăm sóc ba người, lão thái thái rất là khổ cực.

Vào một lần không quan sát cẩn thận, để cho Khương Huệ Trinh chạy ra ngoài, từ đó nàng bắt đầu cuộc sống lưu lạc xung quanh.

Nói tới chỗ này, Hồ Quốc Trung lộ ra vẻ tràn đầy đau lòng.

"Anh hiện tại còn hận nàng không?"

"Tôi cũng không biết." Khắp gương mặt của Hồ Quốc Trung là sự mơ màng.

"Vậy tâm nguyện của anh là gì?"

"Tôi… đại khái là muốn nàng cho tôi một đáp án, tôi muốn biết nàng vì sao lại phản bội tôi." Hồ Quốc Trung thì thào nói.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

"Tôi dùng cái này làm thù lao đi, không biết được hay không?"

Hồ Quốc Trung móc ra một vật, Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy.

Là chiếc bút máy rất đẹp, gần như không có bao nhiêu dấu vết sử dụng, xem ra bởi vì rất là quý trọng, cho nên được giữ gìn vô cùng tốt.

"Đây món quà đầu tiên mà vợ tôi tặng cho tôi, cũng là tín vật đính ước của chúng”tôi." Hồ Quốc Trung nói với vẻ mặt thống khổ.

Cái gọi là yêu sâu bao nhiêu thì tổn thương nhiều bấy nhiêu, đúng là không khuếch đại chút nào.

"Vợ anh hiện tại hẳn là đang ở trạm cứu trợ đúng chứ?"

Hà Tứ Hải trả bút lại cho đối phương trước.

"Đúng, là ngài sắp xếp người sao? Tôi thấy có người của hội công ích Đào Tử tới tiếp xúc." Hồ Quốc Trung vội hỏi.

Hà Tứ Hải không có phủ nhận, gật gật đầu.

"Nhưng mà nàng đã điên rồi, còn có thể nhận ra tôi sao?" Hồ Quốc Trung nói với vẻ tràn đầy lo lắng.

"Đây chính là vấn đề của tôi, anh không cần lo lắng."

"Vậy chúng ta hiện tại sẽ đi gặp nàng sao?" Hồ Quốc Trung đứng dậy hỏi, hắn đã có chút không thể chờ đợi được nữa rồi.

Nhưng mà Hà Tứ Hải chưa kịp nói chuyện, hắn bỗng lộ ra vẻ ngại ngùng.

"Quấy rối đến thời gian đoàn tụ của ngài cùng người nhà rồi, chọn lúc khác vậy?"

Hắn nhìn thấy bóng dáng vui vẻ chạy tới chạy lui của bọn nhỏ ở trong phòng.

"Không hiện tại đi, là bởi vì… Quên đi, anh đi dạo ở gần đây một chút, muộn chút lại tới tìm tôi. Đúng rồi, vợ anh bình thường hay đi ngủ lúc mấy giờ?"

"Ngủ? Chuyện này vẫn đúng là khó nói, tinh thần của nàng không được bình thường, có lúc ban ngày tìm một chỗ nằm xuống rồi ngủ, có lúc lại thức trắng đêm không ngủ."

"Vậy thì sau 12 giờ lại đến tìm tôi." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Tuy rằng không rõ Hà Tứ Hải vì sao để hắn tới trong khoảng thời gian này, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng.

Hà Tứ Hải đã là hy vọng duy nhất của hắn, nếu không gặp phải được Hà Tứ Hải, hắn sợ rằng chỉ có chờ ngày nào đó vợ mình ngã xuống trên đường lang thang thì bọn họ mới có thể gặp mặt lần nữa.

Nhìn Hồ Quốc Trung xoay người rời đi, Hà Tứ Hải cũng là cảm khái vạn ngàn.

Hắn vốn có một gia đình hoàn mỹ khiến cho người người ước ao, vì sao đột nhiên lại biến thành như vậy đây?

Một người chết một người điên, chỉ có thể nói là nhân sinh vô thường.

Hà Tứ Hải quay đầu nhìn vào trong phòng, dưới ánh đèn màu quýt, bọn nhỏ nô đùa vui cười, vợ thì lẳng lặng đọc sách.

Đây là hạnh phúc thuộc về hắn.

Hắn không phải là người có chí khí lớn gì đó.

Chỉ cần bảo vệ cẩn thận hạnh phúc nhỏ nhoi này thôi cũng đã thấy đủ rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment