Uyển Uyển và Huyên Huyên lần lượt bị mẹ mang về nhà.
Chỉ còn dư lại Đào Tử, cũng bị Lưu Vãn Chiếu vào phòng tắm.
Ngồi ở trong phòng khách, còn có thể nghe thấy tiếng hát của nàng từ trong phòng tắm.
Không bao lâu sau, nhóc con mặc quần lót nhỏ, cánh tay để trần chạy ra, nhìn thấy ba ba ngồi ở trong phòng khách thì lấy làm kinh hãi.
"Con là con gái đó." Nàng xoa eo tức giận nói.
"Cho nên?"
"Ba là con trai, ba sao lại ở chỗ này chứ?" Nàng nhìn chằm chằm vào kỹ Hà Tứ Hải.
"Lời này nên để ba nói mới đúng, một cô gái như con sao có thể để mông trần mà chạy ra ngoài được?" Hà Tứ Hải cau mày hỏi.
"Con không có để mông trần, con còn có quần xì líp." Đào Tử kéo dây chun quần xì líp lên bắn một cái.
Hà Tứ Hải: …
"Con như này cùng không mặc khác nhau ở chỗ nào? Nhanh quay vào mặc quần áo vào cho ba."
Hà Tứ Hải đi lên trước,"Xách" nàng lên, đi về phía cửa phòng tắm.
"Vịt con của con, con còn chưa lấy vịt con nữa."
Đôi chân ngắn nhỏ của nhóc con không ngừng đạp đến đạp đi ở trên không trung.
Hà Tứ Hải không để đến ý nàng, tiếp tục đi.
"Meo."
Tiểu Bạch ngồi xổm ở một bên tò mò nhìn bọn họ.
"Tiểu Bạch, đi lấy vịt con tới giúp tao." Đào Tử lập tức nói với tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nghe vậy trực tiếp quay đầu chạy đi.
"Oa, tiểu Bạch nó nghe hiểu con nói gì kìa." Đào Tử hưng phấn hỏi.
"Nghĩ lung tung gì thế, nó là bị con dọa chạy."
Đào Tử: …
Hà Tứ Hải để nàng xuống ở ngoài cửa phòng tắm, vỗ hai cái lên cái mông nhỏ của nàng.
"Đi vào rồi nhanh mặc đồ vào đi."
"Lỗ lỗ lỗ…"
Đào Tử làm mặt quỷ với Hà Tứ Hải, sau đó quay đầu liền chạy.
Hà Tứ Hải dậm chân mấy cái, nhóc con cho rằng ba ba đang đuổi nàng, chạy càng nhanh hơn, cười càng vui vẻ hơn…
"Con vật nhỏ này."
Buổi tối, sau khi tắm xong, nhóc con uống một chén sữa, cuối cùng đã bắt đầu buồn ngủ.
"Ba ba, con buồn ngủ rồi."
"Được, con đi ngủ đi."
"Ba kể chuyện cho con đi."
"Để mẹ con kể đi, nàng kể hay hơn ba."
Lưu Vãn Chiếu ngồi đọc sách ở đầu giường không nhịn được mà lườm một cái.
"Mẹ, mẹ kể chuyện cho con đi."
Đào Tử nghe vậy, lập tức trở mình ôm lấy đùi Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu mới vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ.
"Ngủ rồi sap?" Lưu Vãn Chiếu hơi kinh ngạc hỏi.
Hà Tứ Hải gật đầu cười.
"Ngày hôm nay đoán là cũng đã mệt rồi." Hà Tứ Hải có chút thương tiếc.
Sau đó nhẹ nhàng lật nàng lại, để cho nàng nằm thẳng, lại đắp chăn lên bụng cho nàng.
"Lát nữa anh còn có chút chuyện, em và Đào Tử ngủ trước." Hà Tứ Hải nhỏ giọng nói với Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu gật gật đầu, không có hỏi nhiều, nếu đã gả cho Hà Tứ Hải, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Chờ sau khi Lưu Vãn Chiếu và Đào Tử đều ngủ say, Hà Tứ Hải lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bầu trời đầy sao.
Hồ Quốc Trung thực ra vẫn không rời đi, lắc lư ngay ở trong tiểu khu.
Mà lúc này hắn đang bồi hồi ở ngoài sân.
"Vào đi." Hà Tứ Hải mở cửa cho hắn.
"Quấy rối rồi." Hồ Quốc Trung hơi ngượng ngùng mà sải bước đi vào.
Hai người lại ngồi xuống trên cái ghế trước đó.
"Tôi muốn anh qua đây vào lúc đêm muộn, là bởi vì chờ Khương Huệ Trinh ngủ rồi, chúng ta sẽ lấy phương thức vào mộng để gặp mặt. Thần trí của nàng hiện tại không rõ, phương thức này sẽ càng tốt hơn một chút."
"Vào mộng? Thì ra là như vậy." Hồ Quốc Trung lộ ra vẻ bừng tỉnh.
"Nhưng mà, vợ anh bởi vì anh mà tinh thần trở nên thất thường, thấy rõ nàng vẫn rất yêu anh, cho nên trong chuyện đứa con này, anh thật sự chắc chắn không có sai sót gì sao?"
Hồ Quốc Trung nghe vậy thì trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Tôi đương nhiên biết nàng yêu tôi, cũng là bởi vì tôi biết nàng yêu tôi, tôi mới không có dũng khí đi chất vấn nàng, thương tổn đến nàng…"
"Ban đầu tôi đi làm xét nghiệm quan hệ huyết thống, một nguyên nhân trong đó là muốn chứng minh sự trong sạch của vợ tôi với mọi người, nhưng mà không nghĩ tới…"
Hồ Quốc Trung lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ.
"Vậy có khả năng là trước đó các người ôm nhầm con tại bệnh viện hay không, sao anh không xác nhận một chút về quan hệ của con trai anh và vợ mình?"
Hồ Quốc Trung lắc lắc đầu.
Sau đó hắn nói: "Người xung quanh đàm tiếu cũng không phải là không có căn cứ, bởi vì…. Bởi vì dung mạo của con trai tôi rất giống với một bạn nhảy trước đây của vợ tôi…"
"Tôi đã từng gặp người kia, lúc nhỏ vẫn không cảm giác được. Sau khi con trai của tôi càng lúc càng lớn thì càng ngày càng giống, mà hắn…hắn khi đó còn chưa kết hôn nữa là…"
"Thực ra trong lòng của vợ tôi hẳn là cũng rõ ràng. Hiện đang nhớ tới, trước đây nàng cũng đã từng ám chỉ với tôi vài lần. Nàng hỏi tôi, nếu như ngày nào đó nàng bởi nhất thời hồ đồ mà làm sai chuyện gì đó, liệu tôi có thể tha thứ cho nàng hay không. Tôi lúc đó không chút suy nghĩ liền trả lời là sẽ, bây giờ nhìn lại, tôi cũng không thể…"
Hồ Quốc Trung vò đầu tóc của mình, vẻ mặt thống khổ.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, con người đúng là rất mâu thuẫn. Khương Huệ Trinh hẳn là yêu hắn, nhưng mà bởi vì dục vọng nên đã làm chuyện có lỗi với Hồ Quốc Trung.
Nàng nhất định cũng bị đạo đức và lương tâm khiển trách, mà cái chết của Hồ Quốc Trung dường như ép vỡ một cọng cỏ cuối cùng của nàng. Nàng đã hoàn toàn sụp đổ, phải trả giá nặng nề cho sự hồ đồ nhất thời của mình.
Hồ Quốc Trung rất nhanh đã bình tĩnh lại, yên lặng ngồi ở bên cạnh, nhưng cũng không ngừng mà xoa xoa tay.
Hà Tứ Hải chú ý tới chi tiết này, liền hỏi: "Anh hút thuốc sao?"
Hồ Quốc Trung lộ ra chút xấu hổ, nói: "Trước đây lúc viết bản thảo, lúc không có linh cảm thì thường hút điếu thuốc, qua nhiều năm như thế, cũng là kẻ nghiện thuốc rồi."
"Anh chờ một chút."
Hà Tứ Hải đưa tay vẫy một cái, đèn Dẫn Hồn xuất hiện ở trong tay hắn.
Hắn đưa tay thắp sáng đèn Dẫn Hồn, ánh đèn màu vỏ quýt bao phủ toàn bộ sân. Cây Khiết Vô nhẹ nhàng vặn vẹo, dường như có chút sợ hãi ánh sáng trước mắt, thế nhưng nó rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Hà Tứ Hải lại móc một gói thuốc là và một cái bật lửa ra từ bên trong túi gấm năm màu, đây là mấy thứ còn lại lúc kết hôn.
Về phần túi gấm năm màu chính là vật thu được từ trong tay Huyền Hỉ con sơn của Sơn Thần Thái Hành. Mấy bảo vật trước đó của hắn đều được lấy ra từ bên trong cái túi này. Huyền Hỉ chết rồi, nó đương nhiên thành chiến lợi phẩm của Hà Tứ Hải.
"Cảm ơn." Hồ Quốc Trung cũng không khách sáo, rút ra một điếu thuốc cho mình.
“Ngài hút thuốc không?" Hắn thấy Hà Tứ Hải không có hút thuốc thì có hơi ngượng ngùng.
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, hắn không hút thuốc lá, thế nhưng cũng không phản đối người khác hút thuốc, mỗi người có quyền lợi lựa chọn của riêng mình.
Hai người cũng không nói chuyện, chỉ có Hồ Quốc Trung không ngừng hút thuốc.
Đốm lửa lóe lên giống như những ngôi sao trên bầu trời.
Tiếng chuông không biết truyền từ đâu tới, Hà Tứ Hải đứng dậy, mở dù đỏ ra.
Hắn nói với Hồ Quốc Trung đang cảm thấy nghi hoặc: "Chúng ta đi thôi."
Hồ Quốc Trung lúc này mới vội vàng đứng lên.
Đèn Dẫn Hồn bên cạnh lập tức tắt, sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Hồ Quốc Trung cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện dưới chân đã không phải là bãi cỏ mềm mại, mà là thế giới tràn ngập vô số bong bóng.
------
Dịch: MBMH Translate