"Nơi này là nơi nào." Hồ Quốc Trung giật mình nhìn hướng bốn phía.
Đập vào mắt chỉ thấy là một thế giới tràn ngập vô số bong bóng, trên dưới phải trái, bốn phương tám hướng, tất cả đều là bong bóng.
Bọn chúng to nhỏ không giống nhau, màu sắc khác nhau, thậm chí quy tắc đều có chỗ khác nhau, bởi vì không phải tất cả bong bóng đều là hình tròn.
Trên vô số bong bóng lóe qua các loại hình ảnh.
Có sa mạc trời nắng chang chang.
Có Hoàng Tuyền sâu không thấy đáy.
Có đế vương cao cao tại thượng.
Có vô số binh sinh tre già măng mọc.
Có thần tiên ngự kiếm mà đi.
Càng có tình yêu nam nữ không thích hợp cho thiếu nhi.
…
Vô số bong bóng đột nhiên xuất hiện trong thế giới này, lại biến mất rất nhanh.
Giống như một thế giới nho nhỏ có sinh mệnh ngắn đến mấy giây, sản sinh rồi phá hủy chỉ trong thời gian rất ngắn.
"Thực sự là thần kỳ." Hồ Quốc Trung cảm khái.
"Được rồi, hiện tại không phải là lúc nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta vẫn nên tiến vào trong mộng của Khương Huệ Trinh nhìn một chút đi." Hà Tứ Hải nói.
"Nhưng mà nhiều giấc mơ như vậy, cái nào là của Tuệ Trinh đây?"
"Cái kia."
Hà Tứ Hải đi về phía trước, vô số bong bóng tách ra hai bên, lộ ra một bong bóng lóe lên sấm vang chớp giật.
Sau đó cũng không biết là bọn họ di chuyển vị trí hay là bong bóng di chuyển vị trí, bọn họ chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt bong bóng.
Có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong.
Nhưng mà Hồ Quốc Trung chưa kịp nói chuyện, một tiếng sấm nổ đã vang lên ngay bên tai hắn.
Hắn giật mình ngẩng đầu nhìn lên trời, trên bầu trời giăng đầy mây đen, kiềm nén khiến cho người hầu như không thở nổi, mưa tầm tã trút xuống, ánh chớp khủng bố di chuyển khắp trong tầng mây.
Hắn vội vàng ngắm nhìn bốn phía, phát hiện lúc này bọn họ đang đứng ở trong một hẻm nhỏ rộng rãi.
Bốn phía còn có một ít xe cộ, hắn thực sự là quá quen thuộc với cảnh tượng này rồi. Khi hắn còn sống, hắn không biết đã đi qua bao nhiêu lần, không khoa trương khi nói mỗi một viên gạch ở đây đều được khắc ở trong đầu của hắn.
Đúng lúc này, một bóng người đội mưa đi tới.
"Ồ, đó là tôi?" Chờ thấy rõ gương mặt người tới, Hồ Quốc Trung lấy làm kinh hãi.
"Chỉ là anh trong thế giới giấc mơ của vợ anh mà thôi." Hà Tứ Hải giải thích một câu.
Hồ Quốc Trung lại cẩn thận quan sát, quả nhiên hắn ở trong mộng giống như một con rối, ít đi chút linh động, nhưng mà người lại trẻ hơn không ít, cũng đẹp trai hơn rất nhiều.
"Thì ra dáng vẻ của tôi ở trong lòng vợ là như thế nào sao." Hắn vui vẻ nói.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn hắn, cũng không biết nói cái gì cho phải.
"Nhưng mà, mưa lớn như thế, dĩ nhiên lại không bị ướt một chút nào." Hồ Quốc Trung có chút giật mình nói.
"Thế giới mộng cảnh thì không nên nói chuyện hợp lý, tất cả mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi đều có khả năng xảy ra."
Đúng lúc này, một người phụ nữ bỗng nhiên đuổi theo từ phía sau, tóc tai nàng bù xù, điên cuồng chạy băng băng muốn đuổi kịp Hồ Quốc Trung ở phía trước, nhưng mà rõ ràng là hẻm nhỏ lại dường như bị kéo dài vô hạn. Nàng làm sao đều đuổi không kịp.
"Tuệ Trinh…" Hồ Quốc Trung lẩm bẩm.
Người phụ nữ này chính là Khương Huệ Trinh.
"Quốc Trung, Quốc Trung, anh cờ em một chút, chờ em, đừng bỏ lại em, đừng bỏ em lại…"
Nàng phát ra tiếng gào bi thương, dùng hết tất cả sức lực, muốn đuổi theo Hồ Quốc Trung ở phía trước, nhưng mà làm thế nào cũng không đuổi kịp.
"Quốc Trung, Quốc Trung, xin lỗi, xin lỗi, anh đừng bỏ em lại mà, đừng bỏ em lại…"
"Tuệ Trinh."
Hồ Quốc Trung thực sự không nhịn được, chạy lên muốn ôm ấp ở nàng, nhưng mà tất cả đều giống như bọt nước, hắn trực tiếp ôm vào khoảng không.
Hồ Quốc Trung ngây người, nhưng vào lúc này, một bóng đen to lớn phía sau Khương Huệ Trinh dần lan tràn về phía trước, sau đó nuốt chửng lấy cả người của Khương Huệ Trinh.
"Tuệ Trinh…"
Hồ Quốc Trung phản ứng lại, đi về phía bóng đen, nhưng mà cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên trở nên sáng choang.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện bốn phía sáng sủa, trên mặt đất khô mát, không có một giọt mưa nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, nào có mây đen, nào có sấm sét, chỉ có mặt trời treo cao, toả ra ánh sáng và nhiệt độ.
Trời quang vạn dặm, càng là vạn dặm không mây.
"Đây cũng là giấc mơ của Tuệ Trinh sao?" Hồ Quốc Trung hỏi Hà Tử Hải.
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Nhưng mà vì sao giấc mộng vừa nãy lại như vậy, tôi không nhớ tới có tình cảnh như thế."
"Mộng chỉ là hình chiếu tiềm thức tâm lý của con người, tuy rằng có liên hệ nhất định với hiện thực, nhưng không thể đem nó xem là hiện thực được." Hà Tứ Hải nói.
Hồ Quốc Trung nghe vậy thì trở nên trầm mặc, hắn rõ ràng tại sao vợ mình lại có giấc mơ như vậy.
"Nhưng mà, chỗ này lại là chô nào?"
"Chúng ta làm sao mà biết?" Hà Tứ Hải nhún vai một cái.
"Chúng ta tiếp tục xem tiếp, sẽ có đáp án thôi."
"Quốc Trung, anh nhanh lên một chút, anh đang làm gì thế?" Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi ngang qua từ bên cạnh bọn họ.
"Đây là vợ của anh sao?"
Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc mà nhìn người phụ nữ đi thoáng qua bên cạnh bọn họ, làm thế nào cũng không thể liên tưởng nàng với người ăn mày trước đó.
"Đúng, đây chính là dáng vẻ của Tuệ Trinh lúc còn trẻ." Hồ Quốc Trung lộ ra một nụ cười.
"Đến đây, đến đây." Lúc này, Hồ Quốc Trung trong giấc mộng đi lên.
Lúc này Hồ Quốc Trung đúng là trẻ tuổi đẹp trai, dáng người cao khoảng một mét tám, mặc âu phục, tóc chải ngược ra sau, vai đeo một túi văn kiện, đúng là vừa dương cương lại đẹp trai.
"Khó trách vợ của anh lại coi trọng anh, anh còn trẻ đúng là rất tuấn tú." Hà Tứ Hải cũng không khỏi không cảm khái một câu.
"Vào lúc này, đại khái là thời kỳ đỉnh cao của nhan sắc tôi, sau đó cuộc sống áp lực lớn, người đã trung niên, dần dần phát tướng, liền biến thành dáng vẻ như hiện tại." Hồ Quốc Trung cười nói.
"Tôi nghĩ đây hẳn là năm thứ ba sau khi tôi kết hôn với Tuệ Trinh, nơi này hẳn là đường Minh Thủy, phía trước chính là trung tâm thương mại Bách Hóa lớn nhất ở chỗ của chúng tôi. Tôi đã dùng tiền thưởng thắng được trong cuộc thi văn chương để mua cho Tuệ Trinh cái đồng hồ đeo tay ở chỗ này. Tuệ Trinh rất yêu thích, lúc đó chúng tôi vẫn chưa có con…"
Hồ Quốc Trung nói xong, phảng phất nhớ ra cái gì đó, sắc mặt liền trở nên hơi khó coi.
Lúc này Hồ Quốc Trung ở trong giấc mơ của Khương Huệ Trinh nói: "Tuệ Trinh, anh có lẽ cần đi công tác mấy tháng."
"Đi công tác sao?" Khương Huệ Trinh có chút giật mình quay đầu lại.
"Một biên tập như anh còn cần đi công tác sao?"
"Bên trong Hội Tạp chí bảo anh đi Tây Bắc một chuyến để sưu tầm dân ca, viết một phần giới thiệu về phong tục tập quán của Tây Bắc để đăng tạp chí nhiều kỳ."
"Há, vậy phải đi bao lâu?" Khương Huệ Trinh nghe vậy liền nói.
"Đại khái cần ba, bốn tháng."
"Lâu như vậy sao." Khương Huệ Trinh nghe vậy thì có chút giật mình.
"Cũng là chuyện bất đắc dĩ, anh đã nói với ngươi, cơ hội này rất khó có được. Nếu không phải lần này anh giành được giải thưởng văn chương thì còn chưa tới lượt anh đâu."
"Đây đâu phải là chuyện tốt đẹp gì? Ai muốn thì cho người đó đi đi." Khương Huệ Trinh nghe vậy thì vẫn có chút bất mãn.
"Đương nhiên là chuyện tốt, nói là sưu tầm dân ca, thực ra chính là đi du lịch chi phí chung, hơn nữa sau khi sưu tầm dân ca trở về, tiền lương cuối năm còn có thể tăng lên một bậc."
"Thật sự có chuyện tốt như vậy?" Khương Huệ Trinh nghe vậy thì cũng không kiên trì nữa.
"Thật sự là tốt như vậy, anh đi rồi cũng không phải là không trở lại, hơn nữa anh đã thăm dò đường đi trước rồi, đến lúc đó em cũng có thể qua chơi."
"Em mới không đi, gần đây trong đoàn chúng em chuẩn bị tổ chức chọn người xuống nông thôn biểu diễn, lần này có thể sẽ chọn em."
"Như vậy vừa vặn, em xuống nông thôn, anh cũng xuống nông thôn… Ha ha…" Hồ Quốc Trung phát ra tiếng cười sang sảng.
Nhưng mà sắc mặt của Hồ Quốc Trung đứng ở bên cạnh Hà Tứ Hải lại rất khó coi. Bởi vì tình theo số tuổi của con trai thì thời gian hôn nhân của bọn họ xảy ra vấn đề chính là ở trong đoạn thời gian này.
------
Dịch: MBMH Translate