Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1426 - Chương 1426: Trừng Phạt Tâm Linh.

Chương 1426: Trừng Phạt Tâm Linh. Chương 1426: Trừng Phạt Tâm Linh.

Cảnh sắc xung quanh lại thay đổi lần nữa.

Biến thành một sân khấu, một nam một nữ đang uyển chuyển nhảy múa theo âm nhạc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, thân thể kề sát, một cỗ hơi thở ám muội chảy xuôi ở giữa hai người.

Sắc mặt của Hồ Quốc đứng ở dưới sân khấu của Hà Tứ Hải rất khó coi.

"Hắn chính là người bạn nhảy kia, cũng là người của đoàn vũ đạo…"

Hà Tứ Hải quan sát tỉ mỉ đối phương một hồi.

Đây là một người đàn ông hoàn toàn ngược lại so với Hồ Quốc Trung. Nếu như nói Hồ Quốc Trung là một nam tử hán tràn ngập dương cương thì người đàn ông này chính là một người đàn ông tràn ngập âm nhu.

Gò má trắng nõn, gương mặt hẹp dài, vóc người dong dỏng, tính dẻo dai rất tốt, kỹ thuật nhảy thiên hướng ôn nhu.

Đặc biệt là hắn một đôi mắt vô cùng sắc.

Khóe mắt cong lên, vừa dài vừa lớn, như là một con hồ ly.

"Đôi… đôi mắt của con trai tôi vô cùng giống hắn." Hồ Quốc Trung lẩm bẩm.

Hai người ở trên sân khấu còn đang chìm đắm ở trong giao lưu tình cảm, một thả một thu, dường như hai bên đều có thể cảm nhận được nhịp tim, hô hấp… của đối phương.

Hồ Quốc Trung nắm chặt tay, vẻ mặt chứa đầy sự tức giận, hắn rất muốn xông tới, nhưng mà hắn biết, bản thân mình xông lên cũng không có tác dụng gì. Đây chỉ là mộng cảnh mà thôi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên ầm một tiếng, một bóng người từ không trung rơi xuống sân khấu.

Tứ chi của người kia vặn vẹo, máu tươi xảy xuôi xung quanh, nhuộm đỏ sân khấu.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người.

Đây chính là dáng vẻ của Hồ Quốc Trung sau khi tự sát.

Khương Huệ Trinh ngã ngồi ở trên vũ đài, hoảng sợ rít gào.

Nàng ôm đầu, phát ra âm thanh cực kỳ thống khổ.

Sau đó nàng phảng phất như nhớ tới cái gì, liên tục lăn lộn rồi tiến lên, ôm người kia vào trong lòng.

"Quốc Trung, Quốc Trung, anh làm sao rồi, anh làm sao rồi, anh mau đứng lên…."

"Xin lỗi, xin lỗi…"

"Quốc Trung, anh đừng bỏ em lại, không nên bỏ em lại…”

"Mẹ, người làm sao rồi?" Lúc này, một đứa bé trai xuất hiện ở trên sân khấu.

"Cút ngay, mày cút ngay, mày không phải con trai của tao, mày không phải con trai của tao…"

Khương Huệ Trinh ôm thi thể của Hồ Quốc Trung mà gầm rú.

"Quốc Trung, anh sẽ tha thứ cho em có đúng hay không? Anh không nên rời đi, anh đã nói, anh yêu ta, chúng ta vĩnh viễn cùng nhau…"

Khương Huệ Trinh ôm Hồ Quốc Trung, nhẹ nhàng xoa xoa gò má của hắn.

Tinh thần của nàng lúc này đã có chút không bình thường.

Mà Hồ Quốc Trung bên dưới sân khấu lại cảm thấy sửng sốt, bởi vì trong mấy năm Khương Huệ Trinh điên khùng kia, nàng thường xuyên duy trì tư thế như vậy. Hắn cho rằng là ôm con trai, cũng không ngờ rằng…

"Quốc Trung, anh nói muốn mang em đi hồ nước mặn, lúc nào mang em đi, em chưa từng thấy hồ nước mặn…"

"Quốc Trung, anh nói chúng ta già rồi, sẽ về ở nông thôn, làm một cái vườn rồi trồng rau ở trước nhà…"

Khương Huệ Trinh áp sát mặt vào thi thể của Hồ Quốc Trung, thấp giọng lẩm bẩm.

"Mẹ… Mẹ…" Lúc này bé trai đi tới, kéo cánh tay Khương Huệ Trinh lại.

Khương Huệ Trinh giống như là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng, hoảng sợ lui về phía sau.

"Ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây…"

Mà lúc này thi thể cũng mở miệng nói chuyện.

"Tuệ Trinh, sao em có thể đối với anh như vậy?"

"Tuệ Trinh, vì sao em lại muốn phản bội anh?"

"Tuệ Trinh, anh chết rồi, em nhất định là rất vui vẻ đúng chứ?"

"Tuệ Trinh, sao lại không chết đi, em đi chết?"

Thi thể trên đất nhìn chằm chằm vào Khương Huệ Trinh, miệng phát ra những lời nói vô cùng cay độc.

Mà bé trai lại quỷ dị mà bò lên trên lưng của Khương Huệ Trinh, chặt chẽ ghìm cổ của nàng lại, làm cho nàng sắp nghẹt thở.

Nàng nhìn chồng nằm trên đất, trong mắt tất cả đều là đau thương và hối hận.

Không bao lâu sau, Khương Huệ Trinh liền bởi vì nghẹt thở mà hôn mê bất tỉnh. Cảnh sắc xung quanh bắt đầu lay động, giống như thủy tinh có thể bị phá nát bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải chuyển động chuôi dù trên tay một chút, mộng cảnh lại ổn định lại.

Khương Huệ Trinh ngã trên đất biến mất, nhưng mà theo tiếng nhạc vang lên, trên sân khấu lại xuất hiện hai bóng người uyển chuyển nhảy múa.

Giấc mơ giống như là tiến vào một tuần hoàn, sau khi mỗi lần Khương Huệ Trinh ngất đi thì nó lại tuần hoàn lại từ đầu.

Thứ khác biệt duy nhất chính là, lời chửi bởi của Hồ Quốc Trung trong mỗi lần lại có chỗ khác nhau.

Ngoài ra, còn có lúc bạn nhảy sẽ biến thành một linh cẩu tướng mạo xấu xí, nhào tới trên người nàng rồi cắn xé nàng, gặp cho nàng thương tích khắp người.

Nàng không ngừng mà chịu dày vò hết lần này tới lần khác ở trong giấc mộng.

"Tại sao lại như vậy, tôi không phải như vậy."

Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Khương Huệ Trinh, Hồ Quốc Trung đau lòng không thôi, cũng không biết vì sao, đáy lòng của hắn lại mơ hồ có chút khoái ý.

"Tất cả đều là tưởng tượng từ tận đáy lòng của nàng, nàng đang trừng phạt chính mình, đang chuộc tội cho lỗi sai lầm của mình." Hà Tứ Hải giải thích.

"Nếu như nàng có thể thoát khỏi giấc mơ như vậy thì trên thực tế có phải là nàng sẽ không còn điên nữa hay không?" Hồ Quốc Trung dò hỏi.

Bởi vì ở trên thực tế, rất nhiều động tác và hành vi của Khương Huệ Trinh đều đã được giải thích từ trong giấc mộng.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

"Giấc mơ rất thần kỳ, mặc dù là giả, nhưng cùng lúc cũng là thật, vợ của anh bởi vì hổ thẹn mà trộn lẫn tư tưởng, hiện thực, mộng cảnh lại với nhau, cho nên ở trong mắt người ngoài chính là dáng vẻ điên điên khùng khùng."

"Nếu như có thể làm cho nàng tỉnh lại từ trong giấc mộng hư huyễn, tháo bỏ nỗi khúc mắc của nàng, nàng tự nhiên sẽ khôi phục như cũ."

"Nhưng mà… Tâm nguyện của tôi không phải là chuyện này?" Hồ Quốc Trung có chút khổ sở.

Hắn không có lý do gì để Hà Tứ Hải phải giúp hắn cả.

"Không sao, anh muốn nàng cho anh một lời giải thích, cũng phải làm cho nàng tỉnh lại mới được. Với dáng vẻ này của nàng thì chưa chắc đã có thể hoàn thành được tâm nguyện của anh."

"Cảm ơn." Hồ Quốc Trung thành tâm nói cảm ơn.

Hà Tứ Hải khẽ cười một tiếng, chuyển động chuôi dù, Hồ Quốc Trung lập tức cảm nhận được sự không giống, toàn bộ thế giới mộng cảnh dường như lại bắt đầu trở nên chân thực hơn.

Lúc này trên sân khấu lại bắt đầu một vòng tuần hoàn.

"Tuệ Trinh."

Không chờ thi thể rơi xuống từ trên sân khấu, Hồ Quốc Trung đã trực tiếp mở miệng gọi một tiếng.

Một tiếng này của hắn, toàn bộ thế giới phảng phất như dừng lại, sau đó giống như tivi tín hiệu bất ổn, bắt đầu xuất hiện vô số hoa tuyết.

Trên mặt Khương Huệ Trinh lộ ra vẻ giãy dụa, đồng thời dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải lại chuyển động chuôi dù, toàn bộ thời gian chớp mắt lại ổn định lại một lần nữa.

"Quốc Trung…"

Khương Huệ Trinh có chút bối rối mà đẩy bạn nhảy của mình ra.

"Anh đã trở về." Hồ Quốc Trung làm như không nhìn thấy, nói với Khương Huệ Trinh.

Khương Huệ Trinh nhảy xuống từ trên sân khấu, bộ đồ múa trên người lập tức biến thành một chiếc váy liền dài, nàng cũng không cảm nhận được một tia khác thường nào.

Nàng chạy về phía Hồ Quốc Trung, nhào vào trong ngực của hắn.

"Quốc Trung, em đã rất lâu rồi không nhìn thấy anh?"

Khương Huệ Trinh vuốt gò má của Hồ Quốc Trung, lông mày nhíu chặt, hơi nghi hoặc một chút.

Nàng luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng mà nhất thời lại không nhớ ra được.

"Hừm, là rất lâu không gặp rồi, chúng ta về nhà đi."

"Về nhà?"

Khương Huệ Trinh sửng sốt một chút, sau đó cao hứng nói: "Về nhà, đúng, chúng ta về nhà."

Sau đó nàng kéo Hồ Quốc Trung đi ra khỏi tòa nhà biểu diễn.

Bên ngoài hoàn toàn sáng rực, ánh nắng tươi sáng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment