Ánh mặt trời chiếu sáng, gió nhẹ thổi lá cây rơi trên mặt đất, lưu lại ánh sáng loang lổ, nhẹ nhàng dập dờn.
Một xe đạp chạy qua ở trên đường nhỏ, một chiếc lá rụng rơi xuống trên đầu của cô gái ở ghế sau.
Người phụ nữ nhặt chiếc lá rụng lên, ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây, nhìn bầu trời xanh lam xuyên qua khe hở của lá cây.
Nàng phảng phất như nhìn thấy một con rắn lớn đầu đuôi mọc lông, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không có gì cả, trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc một chút, luôn cảm giác mình hình như đã lãng quên cái gì đó.
"Tuệ Trinh, trong khoảng thời gian anh không ở đây, em có khỏe hay không?" Đúng lúc này, Hồ Quốc Trung ngồi ở trước xe đạp mở miệng hỏi.
"Rất tốt, mỗi ngày đều bận tập luyện vũ đạo…" Khương Huệ Trinh nói tới chỗ này, bỗng nhiên sửng sốt, phảng phất như nhớ ra cái gì đó.
"Vừa nãy anh đều nhìn thấy rồi, em… thích hắn sao?" Hồ Quốc Trung hỏi.
"Không, không… Anh không nên nói nữa." Khương Huệ Trinh ôm eo Hồ Quốc Trung, dính sát vào sau lưng của hắn.
Nhưng mà cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên không chịu khống chế mà xảy ra thay đổi, nào còn ánh mặt trời, nào có cây lớn, nào có xe đạ gì…
Nhưng mà Khương Huệ Trinh vẫn ôm chặt lấy eo của Hồ Quốc Trung, kề sát ở phía sau lưng hắn.
Đánh giá bốn phía, chỉ thấy phía trước có một sân khấu rất đơn sơ, mà bọn họ đang ở bên dưới sân khấu, bốn phía đều là loại ghế kiểu dài.
"Không, không…"
Khương Huệ Trinh lộ ra vẻ kinh khủng, buông Hồ Quốc Trung ra rồi ôm đầu. Cả người ngồi chồm hổm trên mặt đất, co lại thành một đoàn.
Mà lúc này tiếng nhạc vang lên, trên sân khấu xuất hiện một cô gái đang uyển chuyển nhảy múa, chính là Khương Huệ Trinh.
Hồ Quốc Trung hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Khương Huệ Trinh đang ngồi ôm đầu ở bên cạnh.
Nhưng mà nghĩ đến đây là trong mộng, hắn lại không cảm thấy kỳ quái nữa.
Khương Huệ Trinh múa đơn một hồi, bạn nhảy của nàng đột nhiên xuất hiện ở trên sân khấu, giúp nàng điều chỉnh tư thế.
Bàn tay đụng chạm các nơi, ôm ấp, ngửi mùi của đối phương, ở trong màn đêm yên tĩnh, dục vọng bắt đầu sinh sôi, cuối cùng hai người ôm hôn nhau.
Sắc mặt của Hồ Quốc Trung trở nên tái nhợt, tuy rằng hắn đã rất xác nhận Khương Huệ Trinh làm chuyện quá giới hạn. Nhưng hoài nghi dù sao cũng là hoài nghi, không phải sự thực, cho dù chết rồi, lúc nhìn thấy Khương Huệ Trinh điên cuồng vì hắn, trong lòng hắn vẫn còn ôm ấp một tia may mắn.
Nhưng mà tất cả trước mắt đã đánh tất cả tia may mắn trong lòng hắn vỡ tan.
"Là… Vì sao?" Vẻ mặt Hồ Quốc Trung tràn đầy thống khổ, cúi đầu hỏi Khương Huệ Trinh đang ngồi xổm ở bên cạnh.
Giọng nói của Hồ Quốc Trung dường như khiến cho Khương Huệ Trinh chịu phải kinh hãi to lớn.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hồ Quốc Trung đang nhìn nàng, lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Không phải như vậy, không phải như vậy…"
Nàng vội vàng muốn biện giải, trong đầu lại không chịu khống chế mà nhớ tới tình hình ngày đó.
Mà theo dòng suy nghĩ của, cảnh sắc xung quanh cũng thay đổi theo.
Từ sân khấu, biến thành một gian quán trọ nhỏ ở nông thôn.
Hai người hóa thành quái vật dục vọng, cắn xé lẫn nhau.
Bạn nhảy hóa thành một con linh cẩu, gặm nhấm Khương Huệ Trinh, nhưng Khương Huệ Trinh lại không cảm thấy thống khổ một chút nào, trên mặt chỉ có dục vọng vô tận.
Giấc mơ là hình chiếu của tâm tinh.
Rất nhiều chuyện nhìn như hoang đường, nhưng thực tế là trong lòng đăm chiêu suy nghĩ, và đổi thành một loại phương thức biểu đạt khác mà thôi.
Nhìn tất cả trước mắt, rồi lại nhìn Hồ Quốc Trung đang nắm chặt nắm đấm, sắc mặt tái xanh ở bên cạnh. Khương Huệ Trinh dường như bị giấc mộng làm tỉnh, cảnh sắc xung quanh lại lập tức thối lui giống như là thủy triều.
Bọn họ đang ở trong một công viên, phía trước là một cái hồ nhỏ với sóng nước lấp loáng, phía sau là một cái ghế dài, bên cạnh ghế dài còn có một cái thùng rác ếch da xanh.
Rừng cây thấp bé tràn đầy lá cây đỏ rực, vô cùng xinh đẹp.
Đây chính là chỗ gặp mặt đầu tiên của Khương Huệ Trinh và Hồ Quốc Trung.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm tình của Hồ Quốc Trung chậm rãi bình tĩnh lại.
"Quốc Trung…" Khương Huệ Trinh thấp thỏm gọi một tiếng.
Lúc này nàng rất tỉnh táo, tỉnh táo chưa từng có, thậm chí còn biết mình hiện tại đang ở trong mơ.
Hồ Quốc Trung không có phản ứng đến nàng, ngồi xuống ở trên ghế dài, ngơ ngác mà nhìn hồ nước phía trước.
"Xin lỗi…" Khương Huệ Trinh xoa xoa tay, vừa tràn đầy xấu hổ lại vừa bất an.
"Xin lỗi? Xin lỗi? Ha ha…" Hồ Quốc Trung nở nụ cười, nhưng nước mắt lại lăn xuống dọc theo gò má.
"Quốc Trung." Khương Huệ Trinh nôn nóng tiến lên muốn ôm lấy hắn.
"Đừng đụng vào tôi." Hồ Quốc Trung tức giận đẩy nàng ra.
Sắc mặt của Khương Huệ Trinh trở nên trắng xám.
"Vì sao? Vì sao lại làm như vậy? Em còn xứng đáng với tôi sao? Xứng đáng với nhà này sao?" Hồ Quốc Trung chất vấn.
"Xin lỗi, xin lỗi…" Khương Huệ Trinh ngồi co quắp ở dưới đất, bụm mặt nức nở.
"Đừng khóc nữa." Hồ Quốc Trung buồn bực quát lớn.
Khương Huệ Trinh nghe vậy thì rùng mình một cái, cố nén nước mắt, nhỏ giọng nghẹn ngào.
"Vì sao còn muốn sinh ra? Em cảm thấy hại anh còn chưa đủ sao? Để anh nuôi con giúp người khác, em hài lòng chưa?"
------
Dịch: MBMH Translate