"Không, không phải như vậy, anh khi đó cũng đã trở lại, em cho rằng, em cho rằng…"
Thì ra là sau chuyện kia, Hồ Quốc Trung trở về nhà một quãng thời gian, bản thân Khương Huệ Trinh cũng đã hối hận rồi, trực tiếp cắt đứt quan hệ với người đàn ông kia, mà trong thời gian này, hai người cũng đã xảy ra quan hệ nhiều lần.
Cho nên nàng vẫn cho rằng con là của Hồ Quốc Trung, nhưng mà chờ sau khi sinh ra nàng mới nhận ra được không đúng. Nhưng mà sinh đã sinh rồi, đó là một sinh mệnh, nàng còn có thể làm sao.
Cho nên nàng trở nên rất mẫn cảm, luôn sống ở trong kinh hoảng.
Nhưng mà Hồ Quốc Trung vẫn luôn rất tin tưởng nàng, cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ xem là hội chứng sau sin của nàng.
Cuộc sống lại trôi qua từng ngày, tháng ngày lại khôi phục sự yên tĩnh như trước. Trong lòng Khương Huệ Trinh ôm chút may mắn, cẩn thận từng li từng tí một mà sống qua từng ngày, hi vọng một đời này cứ trôi qua như thế.
Nhưng mà thiên hạ lại không có bức tường nào mà không lọt gió.
Cuối cùng mọi chuyện lộ ra, nàng nghĩ có lẽ Hồ Quốc Trung sẽ tàn nhẫn mà đánh nàng một trận, hoặc là đi khắp nơi nói nàng là một người phụ nữ đê tiện, phá hủy danh tiếng của nàng, hoặc là trực tiếp ly hôn với nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Hồ Quốc Trung sẽ trực tiếp tự sát.
Nàng yêu hắn, thật sự rất yêu rất yêu hắn, hối hận và hổ thẹn cắn nuốt linh hồn của nàng, chỉ cần vừa nhắm mắt, dáng vẻ chết thê thảm kia của Hồ Quốc Trung lại hiện lên ở trước mắt của nàng. Đây đều là lỗi của nàng, nàng cuối cùng không chịu được, hoàn toàn sụp đổ.
Hồ Quốc Trung không nói nữa, cứ ngơ ngác mà ngồi ở chỗ đó.
Khương Huệ Trinh ngồi co quắp ở dưới đất, nhỏ giọng nức nở, không dám nhúc nhích một chút nào, chỉ lo chính mình cử động sẽ khiến cho Hồ Quốc Trung tức giận.
Lại qua một hồi lâu, Hồ Quốc Trung cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Em yêu anh sao?"
Khương Huệ Trinh gật đầu liên tục.
Nàng lau nước mắt rồi nói: "Nếu không yêu anh thì đã không gả cho anh rồi."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Tình yêu của em đối với anh chưa từng thay đổi." Khương Huệ Trinh nói.
Hồ Quốc Trung nghe vậy thì lộ ra một nụ cười khổ sở, sau đó đứng dậy.
"Anh đi đây, em cũng trở về nhà đi."
"Anh muốn đi nơi nào, em đi cùng với anh." Khương Huệ Trinh vội vàng nói.
Hồ Quốc Trung lắc đầu nói: "Anh đã chết từ lâu rồi, nhiều năm như vậy chỉ là không cam tâm nên vẫn lưu lại ở nhân gian. Anh bây giờ nên đến chỗ mà anh nên đi rồi, em… em cũng trở về nhà đi, sống lang bạc nhiều năm như vậy đã đủ rồi…"
Hồ Quốc Trung lộ ra một nụ cười giải thoát.
Cảnh sắc xung quanh lập tức giống như thủy tinh xuất hiện vết rạn nứt.
Hồ Quốc Trung cũng bắt đầu chậm rãi biến mất ở trước mặt của Khương Huệ Trinh.
"Quốc Trung, anh đừng đi, anh đừng bỏ lại em mà…" Khương Huệ Trinh liên tục lăn lộn muốn tiến lên kéo Hồ Quốc Trung, nhưng làm thế nào cũng không chạm được vào người của đối phương.
"Về nhà đi, anh… tha thứ cho em rồi." Hồ Quốc Trung lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả so với khóc rồi biến mất ở trước mặt nàng.
"Quốc Trung…" Khương Huệ Trinh ngồi dậy từ trên giường, sau đó ngơ ngác mà nhìn bốn phía. Nàng sờ lên gò má, khắp gương mặt đều là nước mắt.
Nàng nhẹ nhàng xuống giường, đi tới bên giường, ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trăng như khay bạc rọi sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Màn đêm thăm thẳm…
"Quốc Trung."
Nàng nhẹ nhàng cất tiếng gọi, trên mặt tràn ngập hối hận, nàng biết, cho dù nàng không còn điên cuồng.
Thế nhưng nửa đời sau, nàng sợ là đều sẽ sống ở trong sự hối hận, mỗi ngày đều bị tâm linh dày vò.
"Màn đêm thăm thẳm rồi…"
Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời đêm.
"Cảm ơn ngài."
Hồ Quốc Trung lau nước mắt, ngỏ ý cảm ơn với Hà Tứ Hải.
"Lên đường bình an." Hà Tứ Hải nói.
Hồ Quốc Trung gật gật đầu, đi về phía ánh sáng tiếp dẫn bên cạnh, sau đó biến mất vô ảnh vô tung.
Hà Tứ Hải cất dù đỏ, sau đó thở dài thật sâu.
Hắn cảm thấy Hồ Quốc Trung làm vậy là không đáng, hắn không sai nhưng lại phải trả giá bằng cả mạng sống.
Từ xưa tới nay, đều nói tình làm người đau đớn nhất, đúng là không sai một chút nào.
Nhưng sau khi chết rồi hắn lại không cam tâm, yên lặng mà đi theo phía sau Khương Huệ Trinh nhiều năm như vậy, chỉ vì để hỏi một câu này, đáng giá sao?
Mà lời nói của Khương Huệ Trinh là thật hay giả, phỏng chừng cũng chỉ có trong lòng nàng mới rõ.
Hà Tứ Hải xoa xoa mi tâm, dĩ nhiên có một loại cảm giác cảm động lây
Hắn biết, bản thân mình bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của Hồ Quốc Trung.
Hắn có lúc cũng cảm thấy rất lo lắng, nếu như thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, liệu hắn có thể trở nên chán đời, cuối cùng thậm chí sinh ra kích động hủy diệt thế giới hay không.
Hắn bỗng nhiên có chút lý giải cách làm của những vị thần đã ngã xuống kia.
Có lẽ chỉ có dục vọng mới có thể đánh bại dục vọng.
Cho nên bọn họ cố ý phóng túng dục vọng của chính mình, dùng nó để chống lại việc tâm tình bị ô nhiễm mà sản sinh các loại tâm trạng tiêu cực.
------
Dịch: MBMH Translate