Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1429 - Chương 1429: Làm Ba Chuyện. (3)

Chương 1429: Làm Ba Chuyện. (3) Chương 1429: Làm Ba Chuyện. (3)

Cứ như vậy, khiến cho mối nguy hại này rơi xuống mức thấp nhất.

Ngay vào lúc này, Hà Tứ Hải bỗng nhiên cảm nhận được có người đang nhìn hắn.

Hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy Đào Tử đang đứng ở trong phòng khách, ngây ngốc nhìn hắn.

"Con không ngủ, chạy ra đây làm cái gì?"

Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ mà đi vào trong nhà.

"Con muốn tiểu."

"Trên lầu không phải có phòng vệ sinh sao? Quên đi, con nhanh quay về phòng đi."

"Con tiểu xong rồi mới lại đây." Đào Tử lại nói.

"Vậy con chạy đến dưới lầu làm cái gì? Nhanh ta ba trở lại một chút." Hà Tứ Hải ôm lấy nàng rồi nói.

"Người bác vừa rồi là ai vậy, sao lại không thấy nữa rồi?" Đào Tử đột nhiên hỏi.

"Ồ."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.

Phải biết là trước khi tiến vào mộng cảnh, Hà Tứ Hải đã tắt đèn Dẫn Hồn, Đào Tử theo đạo lý hẳn là không nhìn thấy quỷ mới đúng.

"Con có thể nhìn thấy hắn?" Hà Tứ Hải lại hỏi.

Đào Tử gật gật đầu.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhíu chặt lông mày.

Là sức mạnh của Đào Tử trở nên mạnh mẽ hơn hay là do nguyên nhân gì khác tạo thành?

Nhưng mà hắn hiện tại cũng không có cách nào thử một chút, chờ ngày mai Huyên Huyên và Uyển Uyển lại đây rồi nói sau.

"Người bác kia về nhà rồi, chúng ta cũng đi ngủ thôi." Nói xong, hắn ôm Đào Tử đi lên tầng.

"Con nhìn con kìa, tay nhỏ đều lạnh như thế này rồi, mặc dù là mùa hè, thế nhưng ban đêm cũng lạnh, lần sau hơn nửa đêm không được chạy xuống dưới tầng nữa có biết không."

"Ồ." Đào Tử nghe vậy thì ngoan ngoãn đáp một tiếng.

"Không nên chỉ ồ thôi, mà phải nhớ ở trong lòng, lần trước con chạy xuống trong phòng khách thì không nói, còn chạy ra ngoài sân, ba còn chưa đánh mông con đâu nha."

Hà Tứ Hải nói xong, nhẹ nhàng gãi hai cái ở trên mặt nàng.

"Hì hì, ba ba, ba biết rồi nha."

"Ba có cái gì không biết?"

"Oa, ba thật là lợi hại." Đào Tử ôm cổ hắn, hôn một cái ở trên mặt hắn.

"Đừng tưởng rằng như vậy là có thể qua cửa, lần sau mà bị ba phát hiện, cẩn thận ba sẽ đánh cho mông con không ngồi được luôn đó."

"Vậy con liền nằm úp sấp."

"Pia~Pia~" Hà Tứ Hải tức giận, đưa tay đánh hai cái vào mông nàng.

Sau khi trở về phòng, Lưu Vãn Chiếu đang ngủ say như chết.

Hà Tứ Hải để Đào Tử lên trên giường, bản thân thì chuẩn bị cởi quần áo rồi lên giường.

Nhưng vào lúc này, Đào Tử bỗng nhẹ nhàng dán lỗ tai ở trên bụng của Lưu Vãn Chiếu.

"Con đang làm gì thế?" Hà Tứ Hải đè thấp giọng hỏi.

"Con nghe một chút xem em gái nhỏ trong bụng của mẹ đã ngủ hay chưa."

"Cái này cũng có thể nghe được sao?"

"Đương nhiên, nàng ngủ sẽ ngáy ngủ, khò khè, khò khè… Ha ha…"

Đào Tử nói xong liền nở nụ cười, sau đó phản ứng lại, thấy mình đã quấy nhiễu đến mẹ liền vội vàng che miệng nhỏ lại.

Thế nhưng Lưu Vãn Chiếu vẫn bị đánh thức, nàng mơ hồ mở mắt ra, hỏi: "Hơn nửa đêm, hai cha con làm cái gì thế?"

"Đào Tử đi nhà cầu, em ngủ tiếp đi." Hà Tứ Hải đắp chăn lại giúp nàng rồi nói.

"Ồ." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì trở mình, lại ngủ tiếp.

Hà Tứ Hải nằm xuống ở một bên khác, Đào Tử lập tức nằm xuống ở trong lồng ngực của hắn.

"Ba ba, ba kể chuyện cho con nghe đi." Đào Tử nói.

Nàng hiện tại đã không còn chút buồn ngủ nào nữa rồi.

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không để ý, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, không chờ hắn kể xong một câu chuyện, nhóc con tuyệt đối là ngủ rồi.

Vì vậy hắn nói: "Được, ba kể cho con câu chuyện ‘Hoa bà bà’."

"Hoa bà bà, là bởi vì nàng trồng rất nhiều rất nhiều hoa sao?"

"Không phải, không nên đánh gãy lời của ba, nếu không ba sẽ không kể nữa."

"Được nha."

"Hoa bà bà có một gian phòng nhỏ cạnh bờ biển, xung quanh là chứa đầy những bông hoa màu lam, màu tím và màu hồng…"

"Vóc người Hoa bà bà nho nhỏ, nàng thường xuyên nói cho ba chuyện của nàng lúc còn trẻ: Trước đây thật lâu, lúc nàng vẫn còn là một cô bé, tên của nàng gọi là Alys, sống ở thành thị cạnh bờ biển. Đứng trước thềm đá trước cửa nhà nàng có thể nhìn thấy bến tàu và thuyền lớn lui tới. Rất nhiều năm trước đây, ông nội của nàng đã lái một chiếc thuyền buồm lớn đi tới nước Mỹ."

"Cho nên, Đào Tử, sau khi con lớn rồi, con nhất định phải nhớ được làm ba chuyện nha."

"Chuyện gì?"

"Chuyện thứ nhất là có một chuyến đi xa, gặp càng nhiều người và sự vật."

"Chuyện thứ hai sắp xếp một nơi sống thật tốt cùng với người mà con yêu.”

"Chuyện thứ ba là giúp cho thế giới này trở nên càng tốt đẹp hơn."

"Được nha." Đào Tử đáp ứng rất kiên quyết.

Hà Tứ Hải lúc này mới phản ứng được, ngày hôm nay đến bây giờ mà nàng còn chưa ngủ.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, nàng đang mở to đôi mắt tròn vo mà nhìn hắn.

"Ba ba, ba kể chuyện khác cho con nữa đi."

Nàng cảm thấy đây là chuyện thứ nhất mà nàng muốn làm vào lúc này.

Hà Tứ Hải: Hô… Zzzz…

Đào Tử: →_→

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment