"Cái này là của em, nhanh trả lại cho em." Đào Tử quát về phía Huyên Huyên.
Nàng nghi ngờ Huyên Huyên cướp dưa hấu lớn của nàng. Nàng thích ăn dưa hấu lớn nhất.
"Hì hì, không cho, không cho liền không cho…" Huyên Huyên lắc lắc mông, cất bước liền chạy.
"Chị đứng lại cho em…" Đào Tử lập tức đuổi theo.
"Em đuổi không được, đuổi không được." Huyên Huyên quay đầu lại làm mặt quỷ, Đào Tử cảm thấy mình đã bị làm cho tức đến nổ tung.
"Chờ em bắt được chị, em muốn đánh cái mông của chị thành dưa hấu lớn." Đào Tử hầm hừ nói.
"Chị mới không sợ em." Huyên Huyên tiếp tục khiêu khích.
Thế là Đào Tử nhanh chóng đuổi theo, nàng càng chạy càng nhanh, cuối cùng biến thành một con thỏ nhỏ, lập tức đuổi theo Huyên Huyên, cắn một miếng vào mông nàng sau đó cướp lại dưa hấu lớn.
Nàng ôm dưa hấu lớn, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Huyên Huyên nhận cơ hội đánh mấy cải ở trên mông của nàng.
"Pia~pia~ "
Tên xấu xa nhà chị, tại sao lại đánh mông của em.
"Bởi vì phải rời giường rồi."
"Rời giường?"
"Pia~pia~", mông lại bị đánh mấy lần.
Tiếng ba ba vang lên ở bên tai của nàng, "Đào Tử, nhanh tỉnh lại một chút, nên thức dậy rồi."
Đào Tử ngây ngốc mở mắt ra, ngơ ngác mà nhìn Hà Tứ Hải.
Nàng không làm rõ được tại sao Huyên Huyên lại biến thành ba ba.
"Nhanh xuống ăn cơm sáng, sáng sớm hôm nay còn phải đi nhà trẻ."
Đào Tử nằm ở trên giường, qua rồi một hồi lâu mới tỉnh lại, hóa ra là đang nằm mơ.
Nàng ngồi dậy từ trên giường, dụi dụi con mắt, ngơ ngác mà nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi, lúc này mới chuẩn bị xuống giường.
Nàng lộn một vòng ở trên giường, nhanh chóng đứng lên, lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Thỏ con ai ya, giữ cửa mở mở, không mở hay là không mở ra được…"
Nghe thấy tiếng hát của Đào Tử ở trong phòng, đang Lưu Vãn Chiếu đang vận động liền cười nói: "Tâm tình rất tốt nha, tự mình tỉnh hay là anh gọi đó?"
"Đương nhiên là anh gọi, đêm hôm qua nhóc con đi vệ sinh xong rồi qua thật lâu mới ngủ."
"Nếu như vậy, sáng sớm cứ để nàng ngủ thêm một lát."
"Vậy không được, đồng hồ sinh học đã thành thói quen, vẫn không nên quấy rầy, lại nói nàng đi nhà trẻ, đều là chơi cùng các bạn nhỏ. Nếu như thật sự buồn ngủ thì buổi trưa ngủ ở nhà trẻ liền được."
Thấy Hà Tứ Hải nói như vậy, Lưu Vãn Chiếu cũng không nói cái gì nữa.
Lúc này Đào Tử cũng mặc quần áo tử tế, tóc tai bù xù mà chạy ra từ trong phòng.
Nàng đứng ở trước lan can tầng hai nhìn xuống dưới, thấy Lưu Vãn Chiếu đang vận động.
Nàng học theo dáng vẻ của Lưu Vãn Chiếu, lắc lắc mông, vẫy vẫy tay, dáng vẻ buồn cười chọc cho chính mình nở nụ cười khanh khách.
Lưu Vãn Chiếu nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nàng, liền vẫy vẫy tay với nàng.
"Nhanh xuống đây, mẹ chải đầu giúp con."
"Vâng ạ." Đào Tử nghe vậy thì lập tức chạy xuống dưới tầng.
Trên nửa đường gặp phải tiểu Bạch đang nằm nhoài lười biếng ở trên cầu thang.
Tiểu Bạch vừa mở mắt nhìn thấy Đào Tử, sợ đến giật bắn cả người, xoay người liền chạy xuống dưới lầu.
"Tiểu Bạch, đừng chạy, tao chải tóc giúp mày." Đào Tử đuổi theo nó gọi.
Nhưng mà tiểu Bạch đã chạy không thấy tăm hơi từ lâu.
"Được rồi, đừng gọi tiểu Bạch nữa, mẹ buộc tóc giúp con."
Cầm Lưu Vãn Chiếu cầm lược kéo Đào Tử lại, giúp nàng chải gọn đống tóc rối tung.
"Nhớ chải kỹ một chút nha."
"Biết rồi."
"Nếu như buộc đẹp, con sẽ nói với người khác, đây là mẹ chải giúp mình, nếu như không đẹp thì con sẽ nói đây là ba ba chải, ha ha..." Đào Tử đắc ý cười to.
"Đúng là một nhóc quỷ lém lỉnh, nhưng mà tóc con quá dài rồi, nên đi cắt cái tóc." Lưu Vãn Chiếu vừa chải đầu cho nàng vừa nói.
"Mới không muốn, con muốn để tóc thật dài."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì công chúa đều có tóc dài." Đào Tử nói năng rất là hùng hồn.
"Vậy sao? Vậy thì tùy con, nhưng mà mùa hè tóc quá nhiều, sẽ rất nóng nha."
"Hừm, còn có thể sinh ra con sâu nhỏ." Hà Tứ Hải đi ra từ phòng bếp nghe vậy liền tiếp lời.
"Con sâu nhỏ? Sẽ biến thành bướm sao?" Đào Tử hỏi với vẻ mặt hưng phấn
Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải: …
"Ai nói với con là con sâu nhỏ sẽ biến thành bướm vậy?"
"Cô giáo nói, cô giáo nói là trước khi bướm nhỏ biến thành xinh đẹp thì nó là một con sâu nhỏ xấu xí, bò ở trên đất."
Đào Tử vừa nói, vừa dùng tay nhỏ ra dấu, dáng vẻ vừa buồn cười lại chọc cười.
"Các người đang cười cái gì, nói ra cho em cười với." Đúng lúc này, Huyên Huyên bưng một cái bát chạy vào từ bên ngoài.
"Sao em lại tới sớm như vậy? Ăn sáng chưa? Còn mang theo bát không của em làm gì?" Lưu Vãn Chiếu có chút không biết nói gì.
"Em tới dùng cơm."
Huyên Huyên dùng muỗng nhỏ của mình, cầm chén gõ leng keng.
"Trong nhà không có cơm cho em ăn à?" Lưu Vãn Chiếu cau mày hỏi.
Theo đạo lý, Tôn Nhạc Dao làm sao cũng không thể để nhóc con bị đói được.
"Mẹ tức giận rồi." Nhóc con cũng rất thành thực, ăn ngay nói thật.
"Vì sao lại tức giận?"
"Nàng mì xào không bỏ thịt bò, chỉ bỏ trứng gà, em mới nói một chút mà nàng đã nổi giận rồi. Người lớn thật phiền phức, ai…" Huyên Huyên than thở, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lưu Vãn Chiếu: …
Huyên Huyên chạy đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, cầm chén để lên bàn, hỏi Hà Tứ Hải với vẻ mặt chờ mong: "Ông chủ, chúng ta sáng nay ăn cái gì?"
"Mì xào."
"Mì xào thịt bò sao?"
"Không, mì xào trứng."
Huyên Huyên: Σ(⊙▽⊙ "a
"Vì sao không bỏ thịt bò chứ, mì xào phải bỏ thịt bò ăn mới ngon, anh không phải là còn bỏ rau đó chứ?"
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao có thể như vậy chứ?"
"Sao lại không thể, không ăn thì em về nhà ăn đi." Hà Tứ Hải nghiêng đầu liếc nàng một cái rồi nói.
Huyên Huyên vội vàng che miệng nhỏ của mình lại.
"Sao lại giống hệt như mẹ vậy, người lớn thật phiền phức, chỉ biết bắt nạt trẻ nhỏ…"
Thì ra là vì nguyên nhân này nên nàng bị Tôn Nhạc Dao "Đuổi ra" cửa chính, nàng cầm bát chính là muốn qua đây ăn món ngon.
Cũng không ngờ rằng bên này cũng là mì, hơn nữa còn là mì trứng gà.
Sáng sớm này, không phải là đang đùa trẻ nhỏ đấy chứ?
Nàng càng nghĩ càng tức giận, thế là ôm cánh tay, hai chân bắt chéo, ngồi hầm hừ ở nơi đó.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu cũng rất tò mò, sao hai nhà lại giống nhau như vậy, sáng sớm đều làm mì xào.
"Bởi vì đây là mẹ em đưa tới vào tối hôm qua, nàng mua nhiều, thế là cho chúng ta một ít, để chúng ta ngày hôm nay làm bữa sáng."
Lưu Vãn Chiếu xì xì một hồi rồi cười to lên.
Mà lúc này Đào Tử cũng súc miệng xong và đi ra.
"Ăn sáng thôi." Hà Tứ Hải nói với các nàng.
Sau đó lại hỏi Huyên Huyên: "Em có ăn hay không?"
Huyên Huyên sờ sờ bụng nhỏ, vẫn là ngoan ngoãn gật gật đầu, tức giận thì tức giận, thế nhưng không thể để bụng bị đói được.
Thế nhưng bởi vì nàng rất tức giận, sáng sớm hôm nay liền ăn ít hơn một chút, "Miễn cưỡng" ăn hết hai bát.
Ăn sáng xong, Huyên Huyên xoa xoa bụng nhỏ, hài lòng đi đến nhà trẻ cùng với Đào Tử.
"Huyên Huyên, bụng của chị thật giống như một quả dưa hấu lớn." Đào Tử bỗng nhiên nói.
Huyên Huyên có chút mơ hồ, hoàn toàn không hiểu nàng đang nói cái gì.
"Ha ha…" Đào Tử cười ngây ngô một mình.
------
Dịch: MBMH Translate