Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1431 - Chương 1431: Uyển Uyển Giỏi Lắm

Chương 1431: Uyển Uyển Giỏi Lắm Chương 1431: Uyển Uyển Giỏi Lắm

Sáng nay, Lưu Vãn Chiếu là người đưa hai đứa trẻ đến trường mẫu giáo.

Vì không đi làm nên nàng đưa đón bọn trẻ đi học, không những có thể giết thời gian mà còn có thể vận động một chút.

Thật tình cờ, giữa đường lại gặp được Uyển Uyển và mẹ cô bé.

Uyển Uyển vừa đi vừa ăn cái bánh trên tay.

Chu Ngọc Quyên đặt tay đỡ lưng nàng, chậm rãi đi đằng sau.

Lưu Vãn Chiếu nhận ra cả nhà Uyển Uyển đặc biệt thích ăn bánh, thầm đoán trong lòng rất có thể Lâm Kiện Xuân và Chu Ngọc Quyên đều là người phương bắc.

“Uyển Uyển.”

Đào Tử và Huyên Huyên lập tức đuổi theo.

“Hia hia hia… chào hai người.” Uyển Uyển nâng khuôn mặt đầy dầu mỡ của mình lên để chào hỏi.

“Uyển Uyển, chị đi đâu vậy?” Đào Tử tò mò hỏi.

“Chị đi siêu thị mua đồ ăn với mẹ.” Uyển Uyển cười nói.

Huyên Huyên lặng lẽ rướn người về phía trước, hít hà, chăm chú nhìn chiếc bánh trong tay Uyển Uyển rồi hỏi: “Là bánh bò sao?”

Uyển Uyển gật đầu.

Sắc mặt Huyên Huyên bỗng ỉu xìu hẳn, tại sao Uyển Uyển có bánh bò ăn, mà sáng nay nàng chỉ được ăn mì trứng chứ.

“Cho em một miếng.” Nàng tiến lên phía trước nói.

“Được thôi.” Uyển Uyển hào phóng đưa cái bánh ra.

“A a...” Huyên Huyên gắng sức há miệng thật to, chỉ ước có thể nuốt trọn cả cái bánh vào bụng.

Nhưng miệng nàng chỉ lớn đến thế, dù có cố gắng thế nào cũng không thể ăn hết cả một cái bánh.

Có điều nàng cũng cắn được một miếng khá lớn, sau đó nhận ra...

Nàng không cắn nổi.

Bánh bò vốn rất cứng, để nguội càng khó cắn hơn.

Thế là Huyên Huyên và Uyển Uyển cùng nhau giằng cái bánh ra như đang chơi kéo co.

Nhưng có điều là một người dùng miệng, một người dùng tay.

Lưu Vãn Chiếu cảm thấy mất mặt chết đi được, sao lại có một đứa trẻ háu ăn như thế này, nàng tiến lên gõ vào đầu Huyên Huyên hai cái.

Huyên Huyên lắc đầu né tránh, không ngờ lại lập tức cắn được một miếng bánh lớn, cuối cùng vẫn vô cùng hài lòng, cũng không còn giận chị gái đã gõ đầu mình nữa.

Uyển Uyển đưa cái bánh ra trước mặt Đào Tử, bảo nàng cũng ăn một miếng đi.

Đào Tử lại lắc đầu.

“Em ăn sáng rồi, ba em làm mỳ trứng, ngon cực kỳ.”

“Hia hia hia ... bánh của mẹ chị làm cũng rất ngon.”

Uyển Uyển nghe vậy thì thu tay về, nhưng vẫn không chịu thua mà nói thêm một câu.

“Đúng, rất ngon.” Huyên Huyên nuốt miếng bánh xuống vô cùng hài lòng nói.

Sau đó quay đầu nói với Chu Ngọc Quên ở bên cạnh: “Mẹ của Uyển Uyển, dì giỏi thật đấy, biết làm đồ ngon cho Uyển Uyển ăn, không như mẹ cháu, buổi sáng chỉ xào mì trứng cho cháu, chẳng có thịt gì cả, hầy...”

“Làm gì có ai mới sáng sớm đã đòi ăn thịt chứ?” Lưu Vãn Chiếu vừa giận vừa buồn cười.

“Uyển Uyển vừa ăn đấy thôi, đây là bánh bò, bên trong có thịt đó.” Huyên Huyên không phục nói.

“Cái đó... cái đó, con bé có đòi đâu.” Lưu Vãn Chiếu biện hộ.

Huyên Huyên: → _ →

“Vậy ngày mai em không đòi nữa, như vậy mẹ sẽ nấu thịt cho em ăn đúng không?” Mặc dù Huyên Huyên không tin lắm, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng.

“Em thử xem sao.”

Huyên Huyên nghe vậy thì gãi gãi đầu, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Khi ra khỏi khu nhà, mọi người tách ra, Đào Tử và Huyên Huyên phải đi đến trường mẫu giáo, Uyển Uyển thì cùng mẹ đi siêu thị.

Thấy Uyển Uyển cứ nhìn theo Đào Tử và Huyên Huyên rời đi, Chu Ngọc Quyên nhân thời cơ nói: “Con có muốn đi học mẫu giáo với họ không?”

Uyển Uyển nghe vậy thì quay sang nhìn mẹ một cái, sau đó bật cười hia hia hia.

Chu Ngọc Quyên khẽ thở dài trong lòng, lấy khăn giấy ra, giúp nàng lau mặt, không hỏi thêm gì nữa mà dắt nàng đi siêu thị.

“Mẹ ơi.” Ngay lúc này, Uyển Uyển đột nhiên gọi nàng.

“Sao thế?”

“Nếu con đi nhà trẻ, vậy ngày nào mẹ cũng tới đón con sao?” Uyển Uyển ngẩng đầu, hơi lo lắng hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Chu Ngọc Quyên gật đầu chắc nịch.

“Vậy còn ba?” Uyển Uyển lại hỏi.

“Cũng sẽ đi đón con, ba mẹ đều sẽ tới đón con.” Chu Ngọc Quyên nói rất chắc chắn.

Nàng biết Uyển Uyển đang lo sợ điều gì.

“Đợi đến khi con đi học rồi, mẹ bảo đảm với con, ngày nào ba mẹ cũng sẽ đến đón con.” Chu Ngọc Quyên lại nói thêm một câu.

Uyển Uyển nghe vậy thì không nói gì nữa, nhưng lại nở một nụ cười hạnh phúc, kéo tay mẹ tiếp tục đi về phía trước.

Khi sắp tới cửa siêu thị, Uyển Uyển đột nhiên lại hỏi: “Ông chủ sẽ đón con, anh ấy sẽ tìm thấy con, con cũng có thể tìm được ông chủ.”

Lời nói của Uyển Uyển còn có chút đắc ý, kiêu ngạo.

“Đúng, cho dù con đi đâu, cũng sẽ tìm thấy con.” Chu Ngọc Quyên dang tay ra muốn bế nàng lên, nhưng lại bị cô bé né tránh.

“Mẹ ơi, mẹ bế con sẽ mệt đấy, con có thể tự đi mà, con giỏi lắm.”

“Mẹ biết con rất giỏi, cũng biết bế con sẽ rất mệt, nhưng mẹ vẫn chỉ muốn bé con.” Chu Ngọc Quyên vẫn ngồi xuống, dang rộng cánh tay.

Uyển Uyển nghe vậy thì nở một nụ cười vui vẻ, ‘nhào’ vào lòng Chu Ngọc Quyên.

“Con cũng thích được mẹ bế.” Nàng khẽ thì thầm bên tai Chu Ngọc Quyên.

Tuổi tác Chu Ngọc Quyên không còn trẻ nữa, bế Uyển Uyển một lúc đã bị mất sức mà thở hồng hộc rồi.

Vừa hay lúc này đã vào trong siêu thị, tìm một cái xe đẩy hàng, để cô bé vào.

Cô bé rất thích cảm giác này, nàng ngồi trong xe, ngẩng đầu một cái là có thể trông thấy mẹ.

“Đi thôi.” Nàng khua khua đôi tay nhỏ, vô cùng phấn khích.

“Con muốn mua gì thì cứ nói với mẹ, mẹ mua cho con.”

“Mẹ là bà chủ lớn sao?” Uyển Uyển tò mò hỏi.

“Mẹ không phải bà chủ lớn, ba con mới là ông chủ lớn.”

“Vậy ba sẽ cứu tế mẹ sao?” Uyển Uyển lại hỏi.

Chu Ngọc Quyên sững người lại, sau đó bật cười ha ha nói: “Phải, ba con cứu tế mẹ.”

“Vậy bảo ba cứu tế cả con nữa, con là em bé nghèo không có tiền tiêu.” Uyển Uyển nói ngay.

“Sao lại thế chứ? Không phải con có rất nhiều đá quý sao? Lần trước con còn nói bản thân có rất nhiều tiền mà.”

“Huyên Huyên nói mấy cái đó không dùng để mua đồ được.”

“Cũng đúng, vậy được rồi, bảo ba con cứu tế cả con luôn, mẹ nghĩ ba con chắc chắn đồng ý.” Chu Ngọc Quyên cười nói.

“Vì con rất đáng yêu sao?”

“Không, vì con là bảo bối của ông ấy.”

“Hia hia hia...” Uyển Uyển vui vẻ hắn lên.

Sau đó lại nói: “Lần trước ông chủ và dì Lưu đã cứu tế cho con rất nhiều đồ ăn, đồ chơi, có cả diều nữa, con chắc chắn cũng là bảo bối của bọn họ.”

Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì nghĩ đến đoạn video Lưu Vãn Chiếu gửi lần trước.

“Phải, con đáng yêu như vậy, ai cũng thích con mà.”

“Hia hia hia...”

“Nhưng hôm nay chúng ta cũng sẽ mua đồ cho cả Đào Tử và Huyên Huyên nữa.” Chu Ngọc Quyên nghĩ một lát rồi nói.

Uyển Uyển vẫn hay được Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu chăm sóc, nàng cũng không thể không đáp lại.

“Cứu tế cả bọn họ sao?”

“Ha ha, phải, cứu tế cả bọn họ nữa.”

“Được thôi, nhìn con này.” Cô bé khua chân múa tay tạo dáng thể hiện mình đang có rất nhiều năng lượng.

“Chúng ta đi thôi.” Chu Ngọc Quyên lập tức đẩy nàng đến khu bán đồ ăn vặt.

Gian hàng bán đồ ăn vặt được trưng bày đẹp mắt làm Uyển Uyển hoa cả mắt.

Nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, một lúc sau xe đẩy đã chất đầy rồi, chỗ ngồi của nàng cũng chẳng con.

“Nhưng nhiều đồ như vậy, chúng ta mang về kiểu gì?” Chu Ngọc Quyên hơi lo lắng.

“Yên tâm đi, cứ giao cho con, con giỏi lắm.” Uyển Uyển vỗ ngực nói.

Con, Uyển Uyển, giỏi lắm...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment