"Các bạn nhỏ mau xếp hàng ngay ngắn, không được chạy, từng người một đi ra.”
Mỗi ngày khi đến giờ ra chơi, cô Từ đều hô lớn kêu các em nhỏ xếp hàng ngay ngắn để ra khỏi lớp, nhưng vẫn cứ luôn lôi kéo nhau khiến cả đám nháo nhào.
“Thẩm Di Nhiên, đừng kéo quần tớ, quần tớ sắp bị cậu kéo tuột rồi.” Đào Tử nắm chặt quần của mình, bất mãn nói với Thẩm Di Nhiên.
“Ha ha…” Thẩm Di Nhiên vui vẻ cười.
“Tớ sợ nếu ra ngoài sẽ không tìm thấy các cậu.” Tay còn lại của Thẩm Di Nhiên vẫn đang kéo Huyên Huyên, không cho cô bé chạy trốn.
Bởi vì Huyên Huyên giống như một chú cún thích nô đùa, chỉ cần bỏ tay ra là cô bé sẽ chạy mất tăm.
“Đào Tử, tớ có thể chơi cùng các cậu không?” Lúc này, cậu bé mập Vu Minh Hạo từ phía sau đi tới hỏi.
“Không được, bọn tớ là con gái, cậu là con trai, không chơi với cậu đâu.” Đào Tử còn chưa kịp nói thì Huyên Huyên đã lớn tiếng nói.
“Hừ, tớ cũng không thèm chơi với cậu. Tớ hỏi Đào Tử, không hỏi cậu.” Vu Minh Hạo không phục nói.
“Như vậy cũng không được, Đào Tử mau nói đi, không chơi với cậu ta.” Huyên Huyên lập tức kéo tay Đào Tử nói.
Đào Tử có chút khó xử, ấn tượng của nàng về Minh Hạo cũng không tệ lắm.
“Em không nhớ lúc trước cậu ta cướp đùi gà của bọn mình sao?” Huyên Huyên tức giận nói.
“Đúng, còn có thịt viên nữa.”
Thẩm Di Nhiên cũng nhớ chuyện này. Lúc đó họ còn đánh nhau nữa, cuối cùng bị cô Từ phạt đứng.
“Đúng, đùi gà to của tớ.” Đào Tử cũng nhớ ra.
Lần trước Vu Minh Hạo đã cướp cái đùi gà to của cô bé, cô bé muốn lấy lại nhưng Vu Minh Hạo lại chơi xấu, nhổ nước miếng vào cái đùi gà.
Tuy cuối cùng cô Từ cũng đưa đùi gà của mình cho cô bé, nhưng chuyện này vẫn khiến cô bé rất tức giận.
“Tớ không thèm chơi với cậu đâu.” Đào Tử tức giận nói.
“Hehe, tớ có bò khô này.” Vu Minh Hạo đắc ý lấy ra một miếng bò khô từ trong túi.
“Cậu còn không?” Huyên Huyên ngây người một lát, sau đó hỏi lại.
“Hết rồi, tớ ăn sạch rồi, chỉ còn một miếng thôi.” Vu Minh Hạo nói mà không cần suy nghĩ.
“Cô Từ, Vu Minh Hạo mang bò khô đến trường.” Huyên Huyên nghe thế liền hét lớn.
Vu Minh Hạo: ...
“Vu Minh Hạo, cô giáo đã nói thế nào?” Cô Từ nghe thấy tiếng gọi liền đi tới.
“Ở nhà trẻ không được phép mang đồ ăn vặt.” Vu Minh Hạo ấm ức nói.
“Nếu đã biết sao còn mang theo. Lỡ mang rồi thì em biết phải làm gì rồi chứ?”
“Ngày mai hãy mang thêm một ít để chia sẻ với các bạn khác.” Vu Minh Hạo nói.
“Biết thì tốt, ngày mai đừng quên nhé.” Cô nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.
“Nhưng… nhưng cô ơi, nhà em không còn nhiều nữa.” Vu Minh Hạo vội nói.
“Đó là chuyện của em, không phải chuyện của cô. Em tự nghĩ cách đi nhé.” cô Từ nói.
“Hi hi…”
Huyên Huyên nở một nụ cười đắc ý.
“Ngày mai chúng ta đều có thịt bò khô để ăn rồi.”
“cái đứa con gái xấu xa này, tớ sẽ đánh cậu.” Vu Minh Hạo tức giận, định lao vào liều mạng với Huyên Huyên.
Thẩm Di Nhiên lập tức đứng chắn giữa hai người rồi đẩy Vu Minh Hạo ra.
“Thẩm Di Nhiên, đây không phải chuyện của cậu, tránh ra mau.” Vu Minh Hào trừng mắt quát Thẩm Di Nhiên, nhưng có vẻ khá lép vế.
Tuy Thẩm Di Nhiên là con gái, nhưng mọi người trong nhà trẻ đều biết cô bé là kiểu người có sức chiến đấu mạnh mẽ, rất nhiều bạn nhỏ đều từng bị cô bé đánh.
“Huyên Huyên là bạn tớ, không được phép cậu đánh cậu ấy.” Thẩm Di Nhiên chống nạnh, hung hăng nói.
Huyên Huyên núp sau lưng Thẩm Di Nhiên làm mặt xấu khiến cậu bé mập Vu Minh Hạo tức giận.
“Các cậu đợi đấy.” cậu bé nói xong liền xoay người chạy đi.
“Nếu chúng tớ đợi thì làm sao hả? Cậu đến đây, đến đây đi.” Huyên Huyên bước ra từ phía sau Thẩm Di Nhiên, chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo.
Vu Minh Hạo nghe thấy liền quay người trở lại, Huyên Huyên ngạc nhiên, quay đầu lại thì thấy Thẩm Di Nhiên và Đào Tử đã rời đi, dọa cô bé phải vội xoay người bỏ chạy.
“Các bạn tốt của tớ ơi, chờ tớ với.”
“Hừ.”
Thấy Huyên Huyên hoang mang chạy đi, Vu Minh Hạo đắc ý, cậu bé lấy miếng bò khô ra, xé vỏ rồi liếm mấy cái, sau đó gói lại rồi nhét vào túi.
“Nít ranh, dám đấu với tôi à.”
Sau đó ngạo nghễ rời đi, nhưng nghĩ đến ngày mai phải mang hết thịt bò khô ở nhà đi, tâm trạng lại không vui.
Huyên Huyên là một cô nhóc xấu xa.
Tuy là nhóc xấu xa, nhưng bây giờ nhóc xấu xa lại rất vui vẻ.
Cô bé, Đào Tử và Thẩm Di Nhiên đang nhặt lá cây.
Tại sao phải nhặt lá cây? Bởi vì bọn nhóc sẽ dùng lá cây để đổi chút thức ăn với ông hiệu trưởng đầu hói.
Tại sao bọn nhóc lại nghĩ lá cây có thể đổi lấy thức ăn.
Vì lần trước, khi bọn nhóc đang nhặt lá cây thì được ông hiệu trưởng đầu hói khen ngoan, thế là thưởng cho mỗi người một cục sô cô la.
Lá cây bằng với sô cô la, rất hợp logic, hoàn hảo.
Vì sô cô la, bọn nhóc đã rất chăm chỉ nhặt từng chiếc lá, vuốt phẳng và xếp chồng lên ngay ngắn.
Sau khi làm xong, ba đứa nhóc mỗi người cầm một chồng lá dày đến chỗ ông hiệu trưởng đầu hói để đổi sô cô la.
Bọn nhóc sớm đã thăm dò văn phòng hiệu trưởng, len lẻn dọc theo hành lang.
Đầu tiên kiểng chân, bám vào bệ cửa sổ rồi nhìn vào bên trong.
“Này, sao ông hiệu trưởng lại khóc?” Đào Tử thắc mắc hỏi Huyên Huyên.
Huyên Huyên trợn mắt, nhỏ giọng nói: “Tớ không phải hiệu trưởng, làm sao biết được chứ.”
“Bà hiệu trưởng bị bệnh hả?” Thẩm Di Nhiên nói.
Chuyện này khiến cô bé rất xúc động. Lúc đầu, khi bà nội bị bệnh, ba cô bé cũng thường thầm đau lòng.
Tuy bọn nhóc đã nhỏ giọng nhưng vẫn bị hiệu trưởng ở bên trong nghe được.
Ông ấy vội đặt khung ảnh xuống bàn.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức nhìn thấy ba cái đầu nhỏ đang mở to hai mắt, tò mò nhìn ông ấy.
Bị phát hiện, ba đứa nhóc vội rụt đầu lại.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của bọn nhóc, tâm trạng ảm đạm của hiệu trưởng đầu trọc dường như tốt lên một chút.
“Sao mấy đứa đến đây? Có chuyện gì sao?”
Ba đứa nhóc nghe thấy hiệu trưởng hỏi thì lại thò đầu lên.
“Vào đây nói chuyện nào.” Hiệu trưởng vẫy tay gọi bọn nhóc.
Ba đứa nhóc nhìn nhau, sau đó cầm lá cây tung tăng đi vào phòng hiệu trưởng.
Sau đó đặt những chiếc lá trên tay lên bàn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng có chút bối rối khi nhìn thấy những chiếc lá này, bọn nhóc đang làm gì vậy?
“Sô cô la ạ.” Huyên Huyên khẽ nói.
Hiệu trưởng chợt hiểu ra, nghĩ lại thấy thật buồn cười, bọn nhóc cho rằng ở đây có thể đổi lá cây lấy sô cô la sao?
Thật là ngây thơ đáng yêu mà.
Thầy hiệu trưởng không trêu ghẹo bọn nhóc mà mở ngăn kéo, sau đó đưa cho mỗi người một cục sô cô la.
Không quên dặn bọn nhóc lát nữa nhớ vứt lá cây vào thùng rác.
Ba đứa nhóc lập tức gật đầu.
Lúc này, Đào Tử tò mò hỏi: “Ông hiệu trưởng ơi, vừa rồi ông khóc hả?”
“Không có, con nhìn lầm thôi.” Hiệu trưởng cười nói.
Ông nói rất thoải mái, không có chút đau buồn nào.
“Ông nói xạo, rõ ràng vừa rồi ông rất buồn, con nít phải thành thật, người lớn cũng phải thành thật.” Huyên Huyên liền nói.
Hiệu trưởng ngây người, sau đó gật đầu nói: “Con nói không sai, làm người phải thành thật. Quả thật lúc nãy ông rất buồn.
Ông ấy nói xong thì thở dài thườn thượt.
“Là do bà hiệu trưởng bị bệnh sao?” Thẩm Di Nhiên tò mò hỏi.
“Ừm, bệnh rồi, bệnh rất nặng.” Hiệu trưởng buồn bã nói.
“Có thể cho ba Đào Tử xem thử, ba Đào Tử lợi hại lắm. Chú ấy đã chữa khỏi bệnh cho mẹ con.” Thẩm Di Nhiên nói.
“Thế à? Lợi hại vậy sao, nếu có dịp ông sẽ nhờ ba Đào Tử giúp ông khám cho bà hiệu trưởng nhé.” hiệu trưởng đầu hói cười nói.
Đây rõ ràng là nói cho qua chuyện, nhưng bọn trẻ làm gì biết, bọn nhóc tin lời ông hiệu trường là thật.
Thế là bọn nhóc vui vẻ cầm lá cây và sô cô la rồi đi ra ngoài.
Nhìn ba đứa nhỏ lần lượt rời đi, hiệu trưởng đầu hói phần nào hiểu được công việc của vợ mình.
Làm hiệu trưởng nhà trẻ vui hơn làm hiệu trưởng trường đại học.
Ông ấy đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn mấy đứa nhỏ đang chạy nhảy tung tăng ở dưới sân, tâm trạng của ông cũng dần thoải mái hơn.
Dù cuối cùng vợ ông có như thế nào, chỉ cần nhà trẻ vẫn còn thì vợ ông vẫn sẽ ở đó.
…………
Buổi chiều lúc tan học, Hà Tứ Hải cùng Lưu Vãn Chiếu đến đón bọn nhóc.
“Hôm nay Huyên Huyên suýt đánh nhau với Vu Minh Hạo đấy.”
Đào Tử nóng lòng nói với Hà Tứ Hải những gì đã xảy ra hôm nay.
“Hửm, sao lại đánh nhau?” Lưu Vãn Chiếu nghe xong liền hỏi Huyên Huyên.
Nàng không mắng Huyên Huyên vì đánh nhau mà chỉ hỏi rõ lý do.
“Không chơi chung với cậu ấy.” Huyên Huyên chột dạ, khẽ lên tiếng nói.
“Không phải đâu, là do Huyên Huyên mách cô Vu Minh Hạo mang thịt bò khô tới lớp.” Đào Tử liền lớn tiếng phản bác.
Huyên Huyên: →_→
“Không sao, nhà trẻ cấm mang đồ ăn vặt đến lớp. Cậu bé làm sai nên Huyên Huyên mách cô là phải rồi.” Hà Tứ Hải nói.
Huyên Huyên nghe thế thì vui ra mặt.
“Đúng đúng, cậu ta làm sai nên tớ mới mách cô.”
“Nhưng cậu là muốn ngày mai được ăn thịt bò khô.” Đào Tử vạch trần lời nói dối của cô bé.
“Hehe…” Huyên Huyên cười, không phản bác lại.
Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải đều biết nhà trẻ có quy định nếu ai mang đồ ăn vặt đến lớp thì hôm sau phải chia sẻ đồ ăn cho cả lớp.
Bởi vì trước đó Đào Tử và Huyên Huyên đã nhiều lần ăn đồ ăn vặt của những bạn nhỏ khác, bao gồm cả đồ ăn vặt mà chính bọn nhóc đã chia sẻ với các bạn do phạm lỗi.
“Nhưng em không sợ cậu ta.” Huyên Huyên hùng hổ nói.
“Rồi rồi, em là nhất.” Lưu Vãn Chiếu bất lực, gõ nhẹ đầu cô bé.
“Hôm nay ông hiệu trưởng khóc đấy ạ.” Đào Tử lại nói.
“Hửm, thật sao?”
Hà Tứ Hải ngạc nhiên, người ở tuổi này như hiệu trưởng, có rất ít chuyện có thể khiến họ khóc.
“Không tin ba hỏi Huyên Huyên đi.”
“Dạ, ông ấy khóc thật đấy. Em cũng nhìn thấy, sô cô la cũng ngon lắm.”
“Uhm... chuyện này thì liên quan gì đến sô cô la?”
Thế là Đào Tử và Huyên Huyên mỗi người một câu, mặc dù nói chuyện chẳng có đầu đuôi nhưng Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu vẫn hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra.
“Xem ra hiệu trưởng Đường bệnh rất nặng, không phải chỉ là cơ thể không khỏe như hiệu trưởng Ngô nói trước đó.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Ba ơi, ba có thể giúp bà hiệu trưởng chữa khỏi bệnh không?” Đào Tử hỏi Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải xoa đầu cô bé rồi nói: “Đương nhiên không rồi, ba không phải bác sĩ.”
“Nhưng ba rất lợi hại.” Đào Tử nói.
“Ừm, có cơ hội thì ba sẽ thử.” Hà Tứ Hải thuận miệng nói.
Đào Tử nghe thế thì không hỏi nữa.
Tuy thần lực của Hà Tứ Hải có thể chữa khỏi bệnh cho hiệu trưởng Đường, nhưng hắn sẽ không chủ động chữa trị cho bà ấy.
Hắn không phải thánh nhân, giúp trị bệnh không lý do, hơn nữa sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, là số phận của mỗi người.
Nếu là bạn bè thân thiết của bản thân thì còn có thể giúp đỡ.
Nhưng hắn chỉ gặp hiệu trưởng Đường một lần nên không thể vì bà ấy mà phá vỡ quy tắc.
Sau khi nói xong chuyện đã xảy ra ở nhà trẻ, hai đứa nhóc tung tăng chạy về phía trước mà không đi cùng bọn họ.
Một ngọn cỏ, một bông hoa nhỏ hay một hòn đá bên đường đều là lý do để bọn nhóc dừng chân.
Những con ong, con bướm, con chuồn chuồn bay ngang qua cũng thành lý do để bọn nhóc chạy đuổi bắt.
“Thật vui quá đi.” Lưu Vãn Chiếu cảm khái nói.
Sau đó cúi đầu xoa bụng của mình.
“Con cũng mau ra ngoài chơi cùng các chị nhé.”
“Không phải chị, là dì nhỏ.”
“Đúng, dì nhỏ, nhưng dì nhỏ này sẽ giành đồ chơi với đồ ăn của con.” Lưu Vãn Chiếu nói rồi phá lên cười.
Suốt quãng đường bọn họ cứ dừng rồi lại đi tiếp, cuối cùng cũng về tới Bích Hồ Sơn Trang trước khi mặt trời khuất bóng.
Vừa vào tiểu khu, Uyển Uyển lái chiếc ô tô điện nhỏ của mình chạy tới rồi dừng lại ngay cạnh bọn họ.
“Xin chào mọi người, hiahiahia...”
“Oa, ô tô nhỏ, Uyển Uyển, cho em chơi với.”
Huyên Huyên xông tới, sau đó phát hiện trên ghế xe có rất nhiều đồ ăn vặt. Thật bất ngờ mà.
“Hiahiahia...đây là đồ tiếp tế cho mọi người đó.” Uyển Uyển tự hào nói.
“Tiếp tế?” Đào Tử không hiểu là có ý gì.
“Lần trước ông chủ với bà chủ cho chị rất nhiều đồ ăn ngon. Mẹ nói chị cũng phải cho lại. Cái này gọi là có đi…có đi có về?”
“Là có qua có lại.” Hà Tứ Hải gõ nhẹ đầu cô bé.
“Hiahiahia... Ông chủ nói đúng.” Uyển Uyển vui vẻ nói.
“Mọi người muốn ăn cái gì thì lấy cái đó.” Cô bé dang tay, hào phóng nói.
Huyên Huyên và Đào Tử không hề khách sáo, trực tiếp chọn những gì mình thích ăn.
“Có phần của dì không?” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cười hỏi.
“Đương nhiên có, dì Lưu, trong nhà con còn nhiều lắm, dì muốn ăn gì để con đi lấy cho.”
“Ngoan quá…” Lưu Vãn Chiếu xoa đầu cô bé.
Lúc này Chu Ngọc Quyên từ đằng xa đi tới.
Hà Tứ Hải xách hết đồ ăn vặt trên xe lên, ba đứa nhỏ chen chúc nhau ngồi lên xe.
Sau đó Uyển Uyển đạp “chân ga”, chiếc xe lập tức chạy về phía trước.
Huyên Huyên và Đào Tử bây giờ chỉ chăm chú ăn, không đòi chơi nữa.
“Chào mẹ ạ...” Khi đi ngang qua Chu Ngọc Quyên, Uyển Uyển vui vẻ vẫy tay chào bà ấy.
“Chậm thôi.” Chu Ngọc Quyên dặn dò.
Nhưng cô nhóc lại lái xe biến mất dạng.
“Về rồi à, vừa hay có chuyện muốn nói với hai người.”
Nhìn thấy Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu, Chu Ngọc Quyên liền vui vẻ nói.
“Í, chuyện gì mà khiến dì Chu vui thế?” Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.
“Uyển Uyển cuối cùng cũng đồng ý đi nhà trẻ rồi.” Chu Ngọc Quyên vui vẻ nói.
Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu nghe xong liền hiểu ra, đây quả thực là chuyện đáng mừng mà.
------
Dịch: MBMH Translate