Thực ra không chỉ ở biệt thự hiện tại có điều hòa, trước đó ở Ngự Thủy Loan cũng có điều hòa.
Hiện tại ở trong thành phố, nào có mấy nhà không có điều hòa chứ?
Nhưng mà Đào Tử lại thích ngồi quạt.
Có lẽ nàng chỉ là hưởng thụ, hoặc là hoài niệm cảm giác ngồi quạt ăn dưa hấu.
Nàng ôm nửa quả dưa hấu, ngồi ở trước quạt máy, ăn đến khắp miệng đều là nước dưa hấu, hạt dưa thì rơi vãi đâu đâu cũng có.
Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu cũng kệ nàng, ăn xong dọn một chút là được, cũng không phiền phức.
Nhưng mà Huyên Huyên và Uyển Uyển thấy Đào Tử ăn dưa hấu vui vẻ như vậy, thế là học theo dáng vẻ của nàng, ba người ngồi xếp hàng, ngươi một miếng, ta một miếng.
"Ăn nhiều dưa hấu lớn như vậy, cơm tối khẳng định là ăn không vô rồi." Chu Ngọc Quyên nói với Lưu Vãn Chiếu.
"Đó là đương nhiên, tối nay Tứ Hải còn làm thịt kho tàu mà cháu thích ăn nhất, các nàng không có lộc ăn rồi." Lưu Vãn Chiếu lơ đãng nói.
Huyên Huyên đang nhồi nhét từng miếng dưa hấu nghe vậy thì động tác lập tức chậm lại.
Sau đó là Đào Tử, Đào Tử thích ăn nhất là thịt kho tàu mà Hà Tứ Hải làm.
"Hia hia hia… Chị siêu lợi hại, ăn dưa hấu lớn xong vẫn còn ăn được thịt kho tàu."
Uyển Uyển biểu thị nàng rất lợi hại, không có gì lo sợ.
Nhưng nàng cũng không phải là đứa ngốc, biết bụng mình ăn được bao nhiêu, ngoài miệng nói như vậy nhưng tốc độ lại chậm lại.
Nhưng mà bên cạnh nàng lại là một đứa ngốc, Huyên Huyên thấy Uyển Uyển còn đang ăn, cảm thấy không thể thua được. Nàng cảm thấy Uyển Uyển có thể, nàng nhất định cũng làm được, thế là lại bắt đầu ăn.
Nhưng đợi đến lúc ăn cơm tối, nhìn thấy Đào Tử và Uyển Uyển đều ăn đến say sưa ngon lành, nàng mới phát hiện mình chịu thiệt rồi.
"Chị, sao chị lại không nhắc nhở em?" Huyên Huyên vuốt cái bụng phình, đáng thương nói.
"Chị nhắc nhở em, em sẽ không ăn nữa sao?"
"Em không ăn nữa."
Huyên Huyên tuy rằng nói như vậy, thế nhưng giọng nói lại nhỏ đi rất nhiều, sức lực rất là không đủ.
"Cũng không đến mức không ăn vào một chút nào chứ? Ăn ít một chút là được rồi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh thấy dáng vẻ đáng thương của nàng thì gắp cho nàng một miếng thịt.
"Ông chủ, anh thật tốt." Huyên Huyên dùng đũa đâm thịt ở trong bát, hưng phấn nói.
"Cho em ăn thì đều là người tốt sao." Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mà nói.
Nhưng mà Huyên Huyên hiện tại không muốn phản ứng đến nàng, nàng hiện tại chỉ lo nghĩ làm thế nào để có thể ăn nhiều một chút.
Chu Ngọc Quyên ngồi ở đối diện nhìn ba đứa nhóc vùi đầu ăn thì có chút muốn cười.
Bởi vì các nàng rất giống với ba con lợn nhỏ đang vùi đầu ăn ở trong chuồng.
Đúng, nàng đêm nay không trở lại, cũng ở lại nhà Hà Tứ Hải ăn cơm.
Nhưng mà Huyên Huyên rất nhanh đã ăn xong miếng thịt trong chén kia.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong bát của chị gái ở đối diện có một đống lớn, đang nhét vào trong miệng mà không kiêng dè chút nào, không khỏi mà lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Thực ra trước đây Lưu Vãn Chiếu chắc chắn sẽ không ăn thoải mái như vậy, huống hồ còn là thịt kho tàu đầy mỡ, nàng sẽ càng không ăn. Nhưng hiện tại nàng đang mang thai mà, đương nhiên phải ăn nhiều một chút mới được.
"Chị, vì sao chị có thể ăn nhiều như vậy?"
"Bởi vì chị là người lớn, người lớn, bụng cũng lớn." Lưu Vãn Chiếu đắc ý nói.
"Ai, em lúc nào mới có thể là người lớn đây." Huyên Huyên thở dài nói.
"Ăn nhiều cơm, vận động nhiều, nghỉ ngơi nhiều, em chẳng mấy chốc sẽ lớn lên." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Em mỗi lần đều ăn rất nhiều nha, còn có… Còn có mẹ nói em mỗi ngày đều chơi một thân mồ hôi bẩn, vận động rất nhiều, buổi tối mỗi ngày em đều đi ngủ, nhưng mà vì sao em vẫn không có lớn lên đây?" Huyên Huyên hỏi với dáng vẻ khổ não.
"Có muốn ăn thêm một miếng nữa không?" Hà Tứ Hải gắp một khối thịt kho tàu, hỏi.
Huyên Huyên theo bản năng mà gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Bụng nhỏ phình rồi, sao mày lại căng ra thế, ai…"
Huyên Huyên lại thở dài lần nữa, sau đó nói với vẻ mặt chờ mong: "Mình phải nhanh lớn lên một chút mới được."
Sau đó ——
"Khụ khụ…"
Lưu Vãn Chiếu đang nhìn Huyên Huyên ăn đồ ăn thiếu chút nữa là bị sặc, Chu Ngọc Quyên cũng kinh ngạc đến trợn mắt ngoác mồm.
Vì sao lại như vậy, là bởi vì Huyên Huyên đã cao lớn lên ở trong nháy mắt này.
Nàng vốn dĩ là cao hơn Đào Tử, nhưng mà Đào Tử dần trưởng thành, khi ngồi ở trên ghế thì hai người các nàng vẫn cao gần như giống nhau, nhưng mà trong nháy mắt vừa nãy, Huyên Huyên đã cao lớn lên, rõ ràng còn cao hơn Đào Tử một ít.
Nhưng vào lúc này, Huyên Huyên lại vui vẻ vỗ vỗ bụng nhỏ rồi nói: "Bụng không còn căng nữa, em còn có thể ăn."
"Ồ, sao quần áo của em lại ngắn thế này?"
Nàng sửng sốt mà nhìn tay áo của mình, vị trí vốn nằm ở cổ tay hiện tại đã chạy lên phía trên rồi.
Đương nhiên đây chỉ là quần áo mặc cách người của nàng, m Dương Y sát người sẽ không nhỏ, sẽ biến hóa theo chiều cao của nàng.
Nhưng mà Huyên Huyên cũng không xoắn xuýt những thứ này nữa mà là vui vẻ ăn thịt.
Thấy Huyên Huyên bỗng nhiên cao lên, trên mặt Chu Ngọc Quyên lộ ra vẻ mừng rỡ. Trước đó Hà Tứ Hải mặc dù đã nói, chiều cao của hai đứa nhóc sự ảnh hưởng của tiềm thức của chính mình. Nếu như các nàng cảm thấy mình hẳn là cao lên, vậy dĩ nhiên sẽ cao lên.
Nhưng mà nói thì nói như vậy, cho đến bây giờ, cũng không thấy các nàng cao lên một chút nào, hiện tại còn nhỏ thì không sao, nhưng chờ các nàng lên lớp lớn, lên tiểu học, lại tới cấp 2…
Không thể cứ vẫn như vậy được, đến lúc đó người khác phỏng chừng sẽ cho rằng các nàng có chứng bệnh lùn, sẽ làm cho các nàng bị tổn thương.
Đây cũng là nỗi lo luôn ẩn giấu trong lòng của người hai nhà.
Nhưng mà hiện tại Huyên Huyên bỗng nhiên cao lớn, cuối cùng đã làm cho các nàng nhìn thấy hi vọng.
Nhưng mà người trong cuộc hiện tại vẫn đang vùi đầu ăn, chuẩn bị lấp đầy cái bụng trống.
Mà lúc này Đào Tử ngẩng đầu lên, cuối cùng nhìn thấy chỗ khác thường.
Bởi vì từ trước tới nay, tầm mắt của nàng đều có trực tiếp có thể nhìn thấy mắt của Huyên Huyên, mà hiện tại, nàng dĩ nhiên chỉ có thể nhìn thấy cái miệng bóng nhẫy của nàng.
Thế là Đào Tử cũng giật mình nhìn về phía Huyên Huyên, ngạc nhiên hỏi: "Huyên Huyên, sao chị lại cao lên thế?"
“Tăng quá rồi, Harry dầu…" Trong miệng nàng đang ngậm thịt, mồm miệng không rõ.
Mà lúc này Lưu Vãn Chiếu đã lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tôn Nhạc Dao, nói cho nàng cái tin tức tốt này.
Tôn Nhạc Dao vẫn đang lo lắng về Huyên Huyên, lần này có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Mà lúc này Uyển Uyển cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Huyên Huyên, sau đó phát hiện đối phương đúng là cao lên, nàng rất là giật mình.
Vì để xác nhận một hồi, nàng trượt xuống từ trên ghế, sau đó kéo cả Huyên Huyên đang ăn uống thỏa thuê xuống, đứng song song với nàng, dùng tay nhỏ ra dấu một hồi.
Huyên Huyên đúng là đã cao lớn lên, còn cao hơn so với nàng một chút.
Đào Tử trượt xuống từ trên ghế, sau đó vội vàng ngồi trở lại, chuẩn bị tiếp tục ăn, nàng cũng phải nhanh cao lên một chút mới được, cũng không thể bị bỏ lại.
Nàng vốn là em gái, em gái thấp hơn chị là chuyện hiển nhiên, nàng đúng là không có để ý nhiều.
Nhưng Uyển Uyển lại không cao hứng rồi, nàng chính là chị lớn, làm sao có thể thấp hơn Huyên Huyên được đây?
Thịt cũng không còn thơm nữa, cơm cũng không ngon nữa. Nàng ngồi ở trên ghế, rũ đầu nhỏ ở trên bàn, chẳng khác nào một phế Uyển.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, Chu Ngọc Quyên vừa thương tiếc vừa buồn cười.
"Chỉ cần ăn cơm thật ngon, ngủ thật tốt thì con cũng sẽ cao lên hơn."
"Thật sao?"
Lời là Chu Ngọc Quyên nói, thế nhưng Uyển Uyển cũng không phải là hỏi nàng, mà là nhìn về phía Hà Tứ Hải ở bên cạnh.
"Mẹ em nói đúng." Hà Tứ Hải gật gật đầu.
Uyển Uyển nghe vậy lập tức lên tinh thần, lại chăm chú ăn cơm, tranh thủ lùa mỗi một hạt cơm vào trong miệng, không lãng phí một chút đồ ăn nào.
Chu Ngọc Quyên nhìn về phía Hà Tứ Hải ở bên cạnh.
"Việc này không nói trước được, phải nhìn chính bản thân nàng." Hà Tứ Hải cũng không có cái gì biện pháp hay.
Ai có thể nghĩ tới dục vọng ăn hàng của Huyên Huyên lại mãnh liệt như vậy, ảnh hưởng đến cả tiềm thức của nàng.
Thực sự là quá lợi hại rồi.
------
Dịch: MBMH Translate