Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1434 - Chương 1434: Người Nào Đó Bị Nhằm Vào.

Chương 1434: Người Nào Đó Bị Nhằm Vào. Chương 1434: Người Nào Đó Bị Nhằm Vào.

Sau khi Tôn Nhạc Dao biết Huyên Huyên cao lớn lên, không chờ bọn họ ăn cơm tối xong, đã qua đây cùng với Lưu Trung Mưu.

Nhìn thấy quần áo ngắn ngủi trên người Huyên Huyên, vừa buồn cười lại vừa cảm thấy hài lòng.

"Quần áo trong nhà chắc chắn là không thể mặc vừa nữa, đợi lát nữa mẹ sẽ đi mua một ít đồ về cho con, hiện tại có một số cửa hàng hẳn là còn chưa đóng cửa." Tôn Nhạc Dao hào hứng nói.

Nhưng mà Huyên Huyên lại không hề có chút hứng thú nào đối với quần áo mới.

"Lại mua chút đồ ăn ngon."

"Ồ, vì sao?"

"Con lớn rồi nha, càng có thể ăn nha, đồ trong nhà ăn sẽ không đủ ăn." Huyên Huyên có chút lo lắng nói.

Lưu Trung Mưu nghe vậy thì bắt đầu cười ha hả, "Được, ba mẹ sẽ mua thêm cho con chút đồ ăn."

Sau đó hai vợ chồng người liền kéo Huyên Huyên rời đi, thừa dịp cửa hàng còn không đóng cửa, mua thêm ít đồ.

Nhìn Huyên Huyên rời đi, Uyển Uyển cũng mất đi hứng thú, đi tới lôi kéo Chu Ngọc Quyên rồi nói: "Mẹ, chúng ta về nhà đi."

"Được, ba ba con hẳn là cũng quay về rồi."

Chu Ngọc Quyên cười nói, sau đó lên tiếng chào hỏi với Hà Tứ Hải rồi lôi kéo Uyển Uyển ra cửa.

Đợi đến trong sân, Uyển Uyển bò lên xe con nhỏ của mình, người "Co quắp" ở trong xe con, chậm rì rì mà lái xe ra bên ngoài.

"Ông chủ của con không phải đã nói rồi sao, chỉ cần con ăn cơm thật ngon, ngủ thật tốt là có thể cao lên thôi."

Chu Ngọc Quyên đi ở bên cạnh xe, chậm rãi hướng về phía nhà.

"Nhưng mà… Nhưng mà phải tới lúc nào, con chính là chị lớn đó." Uyển Uyển có chút không vui nói.

"Như vậy đi, mỗi ngày trước khi đi ngủ, con đều nghĩ rằng mình muốn cao lên, cao hơn Huyên Huyên, con nhất định có thể cao lên."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, mẹ đã lừa gạt con lúc nào hay chưa?"

Uyển Uyển nghe vậy thì suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu.

"Còn muốn nghĩ nữa sao?" Chu Ngọc Quyên gõ nhẹ đầu nhỏ của nàng.

"Hia hia hia…"

Chờ Uyển Uyển và Chu Ngọc Quyên về đến nhà, Lâm Kiến Xuân và Lâm Trạch Vũ cũng đã trở về rồi, đang ngồi ở trên bàn ăn cơm.

Bởi vì biết Chu Ngọc Quyên và Uyển Uyển ngày hôm nay ăn cơm ở nhà Hà Tứ Hải, cho nên mới không chờ các nàng.

"Trở về rồi, ăn cơm chưa?" Nhìn thấy các nàng, Lâm Kiến Xuân cười hỏi.

"Ăn rồi ạ." Uyển Uyển đáp lại.

Sau đó nàng đi tới mép bàn nhón mũi chân, tò mò nhìn trên bàn, nhìn xem bọn họ đang ăn cái gì.

"Vậy ăn món gì ngon rồi, nói cùng ba ba một chút có được không?"

"Ông chủ làm thịt kho tàu, còn có cá và tôm." Uyển Uyển đáp.

"Hoắc, còn rất phong phú, mùi vị thế nào? Con có phải là ăn rất nhiều hay không?"

"Đó là đương nhiên, ông chủ rất là lợi hại." Uyển Uyển nói với vẻ rất là kiêu ngạo.

Có một loại cảm giác cùng vinh dự theo.

Nhưng mà lúc nàng nói lời này, ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Trạch Vũ đang dùng cơm, Lâm Trạch Vũ thiếu chút nữa là bị sặc cơm.

"Chị nhìn em làm gì?"

"Em không lợi hại." Uyển Uyển trực tiếp nói.

Lời này vẫn còn tính là uyển chuyển, dù sao thì bình thường cũng coi như là không lợi hại.

Nhưng vào lúc này Lâm Kiến Xuân lại bổ sung một câu: "Nàng đang nói con là rác rưởi."

"Ba, không cần người giải thích, con biết nàng là có ý gì." Lâm Trạch Vũ nói với vẻ mặt khó coi.

Trên thực tế Uyển Uyển chỉ muốn nói là hắn không biết nấu cơm mà thôi.

Lâm Kiến Xuân không phản ứng hắn, mà là hỏi Uyển Uyển: "Con có muốn ăn thêm một chút hay không? Dì Chương còn làm món tôm mà con thích ăn nhất đó nha."

Uyển Uyển nghe vậy lại lắc đầu, nói: "Con đã ăn no nê rồi, ăn không vô nữa."

Nói xong nàng xoay người đi về phía trong góc phòng khách, đẩy thùng đồ chơi ra ngoài, rồi ngồi dưới đất tự chơi đùa.

Lâm Kiến Xuân lập tức nhìn ra tâm trạng của con gái không tốt, vội vàng nhìn về phía Chu Ngọc Quyên bên cạnh rồi nhỏ giọng hỏi: "Đây là làm sao rồi? Chịu oan ức gì rồi? Hay là bị ai bắt nạt?"

"Được rồi, không cần sốt sắng, không ai bắt nạt nàng..."

Chu Ngọc Quyên nói lại chuyện đã xảy ra lúc cơm tối cho Lâm Kiến Xuân.

" y… Chỉ bởi vì chuyện này cho nên tâm tình không tốt?" Lâm Trạch Vũ kinh ngạc hỏi.

Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì tức đến mức gõ đũa xuống bàn một cái, mới vừa muốn nói chuyện, liền thấy Uyển Uyển nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn lại.

Lâm Kiến Xuân vội vàng nở một nụ cười.

"Vừa rồi trượt tay một chút, đũa đều rơi mất, con chơi tiếp đi."

Uyển Uyển nghe vậy lúc này mới quay đầu lại.

Lâm Kiến Xuân còn đang nở nụ cười lập tức đổi sắc mặt, trừng Lâm Trạch Vũ rồi nói: "Còn chỉ như này? Chỉ như này? Đây là lời mà một người em trai nên nói sao? Chuyện này rất nghiêm trọng đó có biết không?"

Lâm Trạch Vũ: …

Nhưng mà hắn cũng không sợ hãi Lâm Kiến Xuân, dù sao từ nhỏ đến lớn, có sắc mặt gì mà hắn chưa từng xem, đã quen thuộc từ lâu.

Hắn còn cợt nhả nói: "Ba, nếu ba mà lên sân khấu biểu diễn, tuyệt kỹ trở mặt này tuyệt đối không cần đi Tứ Xuyên học."

"Tiểu tử thối này, không biết quan tâm chị gái mình một chút nào." Lâm Kiến Xuân mắng một câu, cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm.

"Con mới là em trai đó? Không nên là chị gái quan tâm con sao?"

"Nàng nhỏ như vậy, con cũng không cảm thấy ngại mà nói lời này?"

"Con không ngại nha, có cái gì mà xấu hổ? Nàng lợi hại như vậy."

Câu nói này phảng phất như đâm trúng điểm hưng phấn của Lâm Kiến Xuân, hắn lập tức lên tinh thần.

"Đó là đương nhiên, Uyển Uyển là tốt nhất, từ nhỏ ba liền biết, tính cách của nàng rất kiên cường, lớn lên cũng đáng yêu…"

Lâm Trạch Vũ: …

"Ba, ăn cơm, cơm nguội rồi kìa."

"Chỉ có biết ăn thôi, người cao lên mà não lại không dài ra." Thấy mình bị cắt ngang Lâm Kiến Xuân bất mãn nói.

Nhưng mà hắn cũng không tiếp tục nói nữa, nhanh chóng ăn vài miếng, sau đó thả bát đũa xuống rồi đi về phía Uyển Uyển.

Sau đó, hắn đặt mông ngồi ở bên người Uyển Uyển.

Lớn tuổi như vậy rồi, còn là một ông chủ có giá trị bản thân mười tỉ, lúc này lại trơ mặt ra, bày ra vẻ lấy lòng với Uyển Uyển: "Đang chơi cái gì thế, có thể cho ba chơi cùng được hay không?"

"Há, được nha." Uyển Uyển thờ ơ gật gật đầu.

Nàng đang chơi xếp gỗ.

Cách mảnh gỗ có tính từ, dễ dàng ghép lại với nhau, càng dễ dàng tạo ra các loại tạo hình.

Thế là Lâm Kiến Xuân vừa giúp đỡ xếp gỗ, vừa thăm dò hỏi: "Làm sao, con không vui à?"

Uyển Uyển gật gật đầu.

"Vì sao lại không vui, có thể nói với ba một chút không?"

Lâm Kiến Xuân biết rõ còn hỏi, thế nhưng lúc ở chung với trẻ nhỏ, rất nhiều lúc nhìn như là phí lời nhưng lại chính là con đường đi vào trong lòng các nàng.

Thế là Uyển Uyển nhỏ giọng kể lại chuyện đã xảy ra một lần, nói xong tâm tình dường như cũng bị cuốn theo. Đây cũng là điều mà Lâm Kiến Xuân muốn, không sợ nàng phản ứng lớn, chỉ sợ nàng không phản ứng.

Chờ nàng nói xong, Lâm Kiến Xuân lúc này mới lên tiếng: "Người cao lên là một chuyện rất chậm, cũng là một chuyện rất lâu dài, hơn nữa chờ sau khi cao tới mức độ nhất định liền không cao lên nữa. Nếu như vẫn tiếp tục cao lên, vậy còn không phải sẽ giống như đại thụ hay sao, con đã gặp qua người nào cao giống như đại thụ hay chưa?"

Uyển Uyển gật gật đầu.

Lần trước nàng nhìn thấy Huyền Hỉ ở núi Thái Hành, hắn rất cao lớn, quả thực chính là một người khổng lồ.

Nhưng mà cái gật đầu này của Uyển Uyển lại khiến cho Lâm Kiến Xuân kém chút không nói được nữa.

"Con nhìn em trai con đi." Lâm Kiến Xuân chỉ về phía Lâm Trạch Vũ đang dùng cơm.

"Hắn lúc nhỏ còn không có cao bằng con, nhưng con nhìn hắn hiện tại xem, vóc người cao lớn, cho nên không cần phải gấp, cứ từ từ, con sẽ cao lớn lên thôi."

Uyển Uyển nghe vậy thì nhìn hắn không hề chớp mắt.

"Con không tin sao, không tin không sao cả. Tiểu Quyên, em lấy album ảnh nhà chúng ta ra đây, cho Uyển Uyển nhìn một chút xem Trạch Vũ khi còn bé trông như thế nào."

Lâm Trạch Vũ lại thiếu chút nữa là bị sặc.

Cái nhà này đúng là không thể ở lâu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment