Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1435 - Chương 1435: Tâm Ma Của Uyển Uyển.

Chương 1435: Tâm Ma Của Uyển Uyển. Chương 1435: Tâm Ma Của Uyển Uyển.

Từ sau khi thu được thần lực, Hà Tứ Hải liền rất ít khi nằm mơ.

Cho dù có, mỗi lần cũng là chính mình chủ động tiến vào thế giới mộng cảnh.

Mà chuyện trực tiếp bị kéo vào mộng cảnh giống ngày hôm nay rất ít.

Bốn phía ngựa xe như nước, người đến người đi, điều khiến cho Hà Tứ Hải cảm thấy rất nghi hoặc chính là, tất cả mọi người đều trở nên rất cao to.

Nhưng mà hắn rất nhanh đã phản ứng lại, không phải người trở nên lớn hơn, mà là hắn nhỏ đi rồi.

Trong lòng Hà Tứ Hải rất rõ ràng, đây không phải mộng của hắn, hẳn là mộng của người khác.

Mà người có thể trực tiếp kéo hắn vào mộng cảnh, cũng chỉ có ba đứa nhóc, hơn nữa nhìn từ thị giác, cũng nghiệm chứng ý nghĩ của hắn.

Trong lòng hơi động, dù đỏ hiện lên ở trong tay của hắn, mở dù đỏ ra, hắn trực tiếp đi ra ngoài từ trong giấc mộng, không hề bị mộng cảnh ảnh hưởng. Hắn trở nên độc lập ở bên ngoài mộng cảnh, hoàn toàn lấy thị giác thứ ba để quan sát mộng cảnh này.

Hắn biết mình sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.

Hà Tứ Hải nhìn bốn phía, rất nhanh đã phát hiện một bóng người nho nhỏ, mặc quần áo cũ rách, ngồi ở trong một góc đường, trước mặt đặt một cái bắt sắt.

Hóa ra là ăn mày, đang xin cơm.

Hai mắt nàng khô quắt, xung quanh để lại một vết sẹo khủng bố, không phải Uyển Uyển còn có thể là ai.

Nàng ôm đầu gối, cuộn người, bất lực nghe ngóng động tĩnh chung quanh, vẻ mặt chứa đầy sự sợ hãi.

Hà Tứ Hải có chút bừng tỉnh hắn vì sao lại ở đây, bởi vì hắn là người mà Uyển Uyển tin cậy nhất, là chỗ dựa vào của nàng.

Tuy rằng mộng cảnh che đậy một ít ký ức của nàng, thế nhưng ở trong giấc mộng mãnh liệt của nàng cần một người cho nàng dựa vào, nên tiềm thức bị che đậy mới kéo hắn vào.

Đương nhiên đây cũng là bởi vì Hà Tứ Hải không phải người bình thường, đồng thời còn tồn tại liên hệ nhất định với Uyển Uyển. Hắn lúc này mới có thể đi vào trong mộng, nếu không đối Uyển Uyển mà nói, đêm nay nàng sẽ gặp một cơn ác mộng.

Hà Tứ Hải chuyển động chuôi dù, lại xuất hiện ở trong thế giới mộng cảnh, sau đó đi về phía Uyển Uyển.

Đại khái là nghe thấy tiếng bước chân, Uyển Uyển dựng thẳng lỗ tai, lộ ra vẻ lắng nghe, giống như một con nai nhỏ bị chấn kinh.

"Đừng sợ." Hà Tứ Hải nhẹ giọng an ủi.

Uyển Uyển cũng không biết vì sao, sau khi nghe thấy giọng nói này, khủng hoảng trong lòng dường như biến mất rồi, dường như được dựa vào.

Theo giọng nói, nàng ngẩng đầu lên, hai viền mắt đầy vết sẹo dường như đang nhìn kỹ Hà Tứ Hải.

Đây dù sao cũng là thế giới mộng cảnh, tuy rằng con mắt của Uyển Uyển bị mù, thế nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy thế giới này.

"Anh… Anh là ai thế?" Uyển Uyển nhút nhát hỏi.

"Anh là ông chủ, đừng sợ, em chỉ là gặp ác mộng mà thôi." Hà Tứ Hải ngồi xuống ở bên người nàng.

"Ác mộng?" Uyển Uyển lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn lên trời, mộng cảnh này đúng là đủ kiên cố.

Có lẽ chuyện này có quan hệ với quá khứ của Uyển Uyển, đây này không chỉ là ác mộng, mà cũng là tâm ma của nàng.

"Không có gì, em ở trong này làm gì?" Hà Tứ Hải nhẹ giọng hỏi.

Hắn đương nhiên biết nhóc con ở đây làm gì, thế nhưng mọi chuyện nên được dẫn dắt từng bước một.

"Ba ba bảo em ở đây xin cơm." Uyển Uyển nhỏ giọng nói, thân thể lại không nhịn được mà run rẩy.

"Hắn đúng là ba của em sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Uyển Uyển nghe vậy, quay đầu hoảng sợ nhìn về phía hắn.

"Đừng sợ, anh sẽ giúp em tìm được ba mẹ thật sự có được hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Uyển Uyển không hề trả lời hắn, mà là hoảng sợ nhìn về phía sau hắn.

Hà Tứ Hải quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người đàn ông cao to đang đứng ở sau lưng hắn.

Vẻ mặt của bọn họ dữ tợn, ánh mắt ác độc, cả người tỏa ra khí thế khiến cho người ta phải hoảng sợ.

Hà Tứ Hải liếc mắt một cái liền nhận ra, bọn họ chính là hai anh em Lưu Văn và Lưu Võ khống chế trẻ em lúc trước, cũng là người chôn Uyển Uyển vào trong nền đất công trường.

Bọn họ lúc này đều trẻ lại rất nhiều, cũng cường tráng hơn rất nhiều, bởi vì đây thực ra đều là ấn tượng của Uyển Uyển đối với bọn họ, cho nên mới biến ảo ra hình tượng như này.

"Cút."

Lưu Võ rít lên một tiếng với Hà Tứ Hải, giống như là thú gào.

Mà tốc độ của Lưu Văn lại càng nhanh hơn, một cước đạp về phía bụng của Hà Tứ Hải.

Những động tác và hành vi này thực ra chính là hành vi bạo hành của bọn họ đối với những đứa trẻ bị bắt trước đây, để lại kí ức khủng bố không thể xóa nhòa cho Uyển Uyển.

Nhưng mà những công kích khiến cho Uyển Uyển cực kỳ hoảng sợ này lại dường như là trò đùa đối với Hà Tứ Hải.

Hắn thậm chí trực tiếp bắt được chân của Lưu Văn, nhấc toàn bộ người hắn lên rồi đập về phía Lưu Võ. Hai người lăn thành một đoàn giống như là bowling.

Uyển Uyển lộ ra vẻ giật mình, toàn bộ thế giới mộng cảnh bắt đầu trở nên không ổn định, có nhiều cảnh sắc xung quanh bắt đầu sản sinh vặn vẹo.

Điều này nói rõ hình tượng vô địch của Lưu Văn, Lưu Võ ở trong mắt của nàng đã bắt đầu dao động.

Đúng lúc này, cảnh sắc xung quanh thối lôi giống như là thuỷ triều.

Ngắm nhìn bốn phía, người đã ở trong một cái sân cũ nát, sắc trời cũng tối lại.

Uyển Uyển ngồi co quắp ở một góc ân, Lưu Văn và Lưu Võ đang cướp đoạt thu hoạch một ngày của bọn nhỏ.

Nếu như không được như sự mong muốn của Lưu Văn và Lưu Võ, sẽ bị bọn họ đạp cho một cước, sau đó chính là một trận quyền cước, gậy đánh.

Trong lúc nhất thời, trong sân đều là tiếng rên rỉ thống khổ của bọn nhỏ.

Sắc mặt Hà Tứ Hải tái xanh, cũng không biết sau khi Lâm Kiến Xuân mang Lưu Văn, Lưu Võ đi, bọn họ hiện tại thế nào rồi.

Nếu như chết rồi, hắn thật muốn câu linh hồn của bọn họ đến, dằn vặt ngày đêm, mới tiêu được mối hận trong lòng. Hắn đột nhiên cảm thấy Minh Thổ hẳn nên có mười tám tầng địa ngục mới đúng.

"Mày, lại đây…"

Đúng lúc này, Lý Văn vẫy vẫy tay đối với Uyển Uyển, bảo nàng đi qua.

Uyển Uyển nắm chặt thu hoạch ngày hôm nay, run cầm cập mà đi về phía trước. Nàng nắm chặt, là bởi vì lo lắng sẽ bị mấy đứa trẻ lớn cướp đi.

Nếu như không giao tiền, nàng sẽ chịu đòn.

"Đừng sợ, anh ở đây." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng nói ở bên tai nàng.

Sau đó vỗ vỗ vai của nàng.

Uyển Uyển giật mình nhìn về phía Hà Tứ Hải. Đầu óc của nàng lúc này có chút ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không hiểu nổi vì sao nơi này lại nhiều hơn một người.

"Mày đang mè nheo cái gì? Còn không mau lại đây một chút." Đúng lúc này, Lưu Võ hung dữ quát lên.

Uyển Uyển run lên một cái, vội vàng tiến lên, đặt tiền nắm chặt trong tay vào trong cái bát trước mặt Lưu Văn.

Nàng hoàn toàn không có ý thức được tại sao một người mù như mình lại có thể thấy được?

Nhưng mà chuyện logic hỗn loạn ở trong giấc mơ là chuyện không thể bình thường hơn.

Chỉ có điều nó chen lẫn với một ít ký ức không tốt của nàng, sau đó trộn lẫn với nhau rồi trở thành ác mộng.

"Chỉ có ngần ấy?" Lưu Văn nhìn vào trong bát, đưa chân liền muốn đạp về phía Uyển Uyển.

Uyển Uyển sợ đến nhắm chặt mắt, nhưng vào lúc này, Lưu Văn bỗng nhiên hét thảm một tiếng.

Uyển Uyển "Trợn mở" con mắt, chỉ thấy Lưu Văn đang ôm đùi lăn lộn trên đất.

Uyển Uyển kinh ngạc mà nhìn tất cả trước mắt.

Đúng lúc này, nàng cảm thấy một cái tay đặt ở trên vai của nàng, làm cho nàng cảm thấy an tâm.

Nàng ngẩng đầu nhìn qua, hóa ra là người chú không quen biết ở trong sân.

Nhưng mà không biết vì sao, Uyển Uyển lại cảm thấy có chút quen thuộc mơ hồ, càng thấy an tâm.

"Anh nói rồi, có anh ở đây, đừng sợ." Hà Tứ Hải cúi đầu nói với nàng.

Đúng lúc này, Lưu Võ xông về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải lập tức đá vào bụng Lưu Võ, giống như bọn họ vừa nãy đối xử với bọn nhỏ, trực tiếp đá cho Lưu Võ té ngã lăn trên đất.

"Em nhìn xem, bọn họ không có đáng sợ như em tưởng tượng." Hà Tứ Hải cúi đầu nói với Uyển Uyển.

Uyển Uyển trợn mắt nhìn hắn, không hề chớp mắt.

Hà Tứ Hải đi lên trước, lại đá mấy đã ở trên người của Lưu Văn, Lưu Võ.

Trực tiếp khiến cho bọn họ nằm trên đất rên rỉ thống khổ, không có tí năng lực phản kháng nào.

Hà Tứ Hải cầm lấy cái bát đựng tiền ở bên cạnh, đưa cho Uyển Uyển.

Uyển Uyển nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc.

"Đi đánh bọn họ." Hà Tứ Hải nhét bát sắt vào bên trong bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

Chỉ có đối diện với hoảng sợ, nàng mới có thể đi ra từ trong hoảng sợ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment