Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Uyển Uyển, Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ gương mặt nhỏ của nàng.
Nhóc con có chút sợ hãi mà co về phía sau, thế nhưng rất nhanh, nàng đã đưa mặt đến rồi cọ cọ ở trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.
Đã rất lâu không có người đối xử với nàng ôn nhu như vậy.
Hơn nữa người trước mắt, cho nàng cảm giác rất an tâm.
"Đừng sợ."
Hà Tứ Hải nắm tay của nàng, đến gần Lưu Văn đang nằm trên đất, cầm lấy tay Uyển Uyển, dùng bát sắt trực tiếp đập vào đầu hắn một hồi.
Tuy rằng thương tổn không lớn, thế nhưng đối Uyển Uyển mà nói, đây là đợt thứ nhất lật tung tâm ma của nàng.
Lưu Văn nằm trên đất không hề có sức chống đỡ, nhưng vẫn dùng ánh mắt ác độc để nhìn kỹ hai người. Uyển Uyển sợ đến mức run lên một cái, thân thể co về sau, lại đụng tới một cái ôm ấm áp.
"Đừng sợ, hắn chỉ có thể nhìn em, lại không thể làm gì em cả." Hà Tứ Hải nói nhỏ ở bên tai nàng.
Uyển Uyển giống như là được cổ vũ, lại ngẩng đầu nhìn về phía hai anh em Lưu Văn và Lưu Võ đang nằm trên đất.
Hà Tứ Hải đưa tay che ở trước mắt của nàng, Uyển Uyển cuối cùng lại lấy dũng khí, giơ bát trong tay lên, ầm ầm trực tiếp đập cho Lưu Văn mấy cái.
Sau đó ầm một tiếng, bát sắt rơi xuống trên sàn xi măng.
Thế giới bắt đầu đổ nát theo, cảnh sắc lại bắt đầu thay đổi.
Sau đó xuất hiện tại một sườn núi chứa đầy hoa.
“Hia hia hia… Ông chủ." Uyển Uyển nhìn về phía Hà Tứ Hải đứng ở đối diện.
"Làm sao? Không sợ nữa?" Hà Tứ Hải cúi người xuống, sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
Uyển Uyển ngoan ngoãn gật gật đầu.
Vào lúc này có một con bướm bay ngang qua giữa bọn họ.
"Yêu ~ "
Uyển Uyển nhảy lên, đưa tay đi bắt, lại không bắt được, bướm bay vào trong bụi hoa dưới sườn núi.
"Ồ khoát, bướm nhỏ, chờ với,hia hia hia…" Uyển Uyển vui vẻ chạy xuống dưới sườn.
Hà Tứ Hải mỉm cười mà nhìn tất cả trước mắt, sau đó đưa tay vẫy vẫy về phía đỉnh đầu, dù đỏ lập tức hiện ra.
Hắn chuyển động chuôi dù, tầm mắt của hắn cất cao vô hạn, đi tới bên trong vũ trụ mộng cảnh.
Hắn có thể nhìn thấy vô tận bong bóng mộng cảnh, sau đó hút hai cái trong đó tới, dung nhập vào bên trong bong bóng mộng cảnh của Uyển Uyển.
Sau đó, hắn trở về bên trong mộng cảnh của Uyển Uyển, vẫn đứng ở trên sườn núi.
"Ông chủ, anh nhanh đến đây xem một chút, nơi này có một bức họa thật là đẹp." Uyển Uyển đứng ở dưới sườn núi vẫy tay, vô số bươm bướm nhảy múa uyển chuyển xung quanh nàng.
Mà lúc này, Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên mơ mơ màng màng xuất ở trên sườn núi, bọn họ cảm thấy rất kỳ quái không biết vì sao lại ở đây.
Trong lòng bọn họ rõ ràng rằng mình đang ở trong mơ, nhưng mà giấc mơ trước mắt thực sự là quá kỳ quái.
"Này, ông chủ, anh nhanh xuống một chút nha…" Đúng lúc này, Uyển Uyển lại vẫy vẫy cánh tay với hắn.
"Uyển Uyển…" Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên lập tức nhìn xuống phía sườn dưới.
Bọn họ cuối cùng cũng đã rõ đây là chỗ nào rồi, thì ra đây là trong giấc mơ của Uyển Uyển.
Bọn họ cũng nhìn thấy Hà Tứ Hải đứng ở trên sườn núi.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, một người đi về phía Hà Tứ Hải, một người vẫy vẫy tay với Uyển Uyển dưới sườn núi.
"Uyển Uyển…" Chu Ngọc Quyên la lớn.
"Mẹ, ba ba…"
Uyển Uyển vui mừng chạy lên từ dưới sườn.
Bướm nhỏ lít nha lít nhít theo ở sau lưng nàng, hình thành một dòng sông dài.
Một trận gió nhẹ thổi tới, vô số bông hoa bị gió thổi lên, dập dờn trên không trung.
“Hia hia hia…"
Uyển Uyển bay lên, bay lượn trên không trung giống như là một con bướm.
"Là xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Kiến Xuân đi đến bên cạnh Hà Tứ Hải rồi hỏi.
Là một người trưởng thành, lại ở trong thương trường nhiều năm, hắn chỉ cần nhìn qua là biết.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, "Uyển Uyển gặp ác mộng, hoặc có thể nói là tâm ma từ trước tới nay của nàng."
Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì trầm mặc, hắn đại khái có thể đoán được tâm ma của Uyển Uyển là cái gì.
"Hiện tại đã không sao nữa rồi." Hà Tứ Hải an ủi.
"Cảm ơn." Lâm Kiến Xuân thấp giọng nói cảm ơn.
Hà Tứ Hải khoát tay áo một cái, bảo hắn không cần để ý.
"Đúng rồi, hai người anh em kia cuối cùng thế nào rồi?"
Hà Tứ Hải chưa từng hỏi Lâm Kiến Xuân về vấn đề này, bởi vì hắn biết tuyệt đối không có kết quả tốt. Nhưng mà hôm nay nhìn thấy giấc mơ của Uyển Uyển, lửa giận trong lòng hắn lại bị dâng lên.
"Chết rồi, lấy phương thức của bọn họ thì hẳn là đã chết rồi." Lâm Kiến Xuân nói với vẻ rất bình thản.
Nhưng mà trong giọng nói bình thản lại tràn ngập cừu hận.
Chỉ cần vừa nghĩ tới những gì mà bọn họ làm đối với Uyển Uyển, tim của hắn liền giống như bị đao cắt. Một đứa bé dễ thương như thế, sao bọn họ có thể xuống tay được cơ chứ, bọn họ đã không phải là người.
Nếu không phải người, đương nhiên không cần đối xử với bọn họ như con người.
Lúc này Uyển Uyển đã "Bay" đến trong lồng ngực của mẹ, phát ra tiếng cười vui vẻ.
Nàng còn không ngừng mà phất tay với hai người trên sườn núi.
"Nơi này thật là chân thực." Lâm Kiến Xuân cảm thán.
Hắn và Chu Ngọc Quyên đều là lần đầu tiên tới thế giới mộng cảnh.
"Có phải là rất thần kỳ hay không?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
Thế giới mộng cảnh rất khổng lồ, cho dù Hà Tứ Hải giống như chúa tể ở thế giới này thì vẫn không thể dò xét tất cả bí mật được.
Lâm Kiến Xuân gật gật đầu.
Hắn chưa từng nghĩ qua, một giấc mơ dĩ nhiên lại có thể chân thực đến mức độ như vậy, quả thực không có quá nhiều khác biệt với hiện thực.
"Nhưng mà, cháu sẽ thường xuyên gặp mặt với Uyển Uyển ở trong mơ sao?" Lâm Kiến Xuân đột nhiên hỏi.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì liếc mắt nhìn hắn, nghe lời này sao lại cảm giác có chút kỳ quái đây.
"Không thường xuyên, Uyển Uyển ngày hôm nay gặp phải ác mộng nên kéo cháu vào, bình thường trên căn bản đều là nàng, Đào Tử và Huyên Huyên cùng nhau chơi đùa."
"Chơi đùa trong mộng sao?"
"Nếu không thì sao?”
Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì có chút trố mắt ngoác mồm.
Hắn bỗng nhiên mơ hồ nhớ tới Uyển Uyển đã từng nói mấy lần, thế nhưng hắn vẫn không để ý, chỉ xem là nhóc con nằm mơ thấy các nàng thôi, không nghĩ tới các nàng dĩ nhiên đúng là chơi đùa với nhau ở trong mơ.
"Như vậy cũng được?"
"Vì sao lại không được, các nàng lại không phải những đứa trẻ bình thường."
Như này cũng đúng, Lâm Kiến Xuân nghĩ thầm, bỗng nhiên phát hiện không đúng, lời nói của Hà Tứ Hải là có ý gì?
Uyển Uyển và Huyên Huyên không phải đứa nhỏ bình thường, thế nhưng Đào Tử thì sao? Đào Tử không phải là một đứa bé bình thường sao?
Sự nhạy cảm của thương nhân khiến cho hắn không khỏi suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà Hà Tứ Hải không nói thêm gì, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi dò.
Ngay vào lúc này, Chu Ngọc Quyên ôm Uyển Uyển đi tới từ dưới sườn, Lâm Kiến Xuân đi lên trước, ôm lấy nàng từ trong lòng của Chu Ngọc Quyên.
"Ba ba…"
"Tiểu bảo bối, ba mẹ đều ở chỗ này." Lâm Kiến Xuân nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên lưng của nàng.
Lúc này Uyển Uyển đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nếu không hắn thấy phỏng chừng sẽ càng thêm thương tiếc.
"Con rất dũng cảm nha." Uyển Uyển bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Thế nhưng Lâm Kiến Xuân cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp gật đầu tán thành: "Ba biết con dũng cảm nhất, ba ba vẫn luôn biết, Uyển Uyển là tốt nhất."
"Hừm, con còn muốn cao lên." Uyển Uyển vui vẻ nói.
"Hừm, con sẽ cao lên, sau khi lớn lên sẽ cao giống như em trai của con vậy, biến thành một cô gái xinh đẹp."
"Hia hia hia… Muốn cao hơn Huyên Huyên, con là chị gái."
"Được nha, ba ba tin tưởng con."
Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai cha con nói chuyện, vừa quay đầu, phát hiện Hà Tứ Hải đã biến mất khỏi trên sườn núi không biết từ lúc nào.
------
Dịch: MBMH Translate