Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1437 - Chương 1437: Tụ Hội.

Chương 1437: Tụ Hội. Chương 1437: Tụ Hội.

"Vãn Chiếu, chị đến thăm em đây."

Lưu Vãn Chiếu mở cửa ra, thấy Tiền Tuệ Ngữ mang theo cái túi đứng ở cửa, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

"Sao chị lại qua đây rồi?"

"Đến thăm em nha." Tiền Tuệ Ngữ cười nói.

"Đến thăm sao?"

Lưu Vãn Chiếu lộ ra vẻ ngờ vực, nhưng mà vẫn là mở cửa để cho nàng đi vào.

"Làm sao, không được sao? Em nhìn xem, chị còn mua trái cây cho em." Tiền Tuệ Ngữ lắc lắc cái túi trên tay.

"Lần sau lúc nói lời này làm phiền thay cái túi khác, đây rõ ràng là đem ra từ công ty." Lưu Vãn Chiếu bất mãn nói.

Tiền Tuệ Ngữ nghe vậy thì nở nụ cười, cái này đúng là đem ra từ công ty.

Quỹ không thiếu tiền, các loại phúc lợi đương nhiên tốt, mỗi ngày đều có cung cấp trái cây.

Mà túi Tiền Tuệ Ngữ xách đến chính là túi được cung cấp, thậm chí trên trái cây còn được dán nhãn mác.

"Đến vội vàng nên không kịp mua gì cả, chờ lần sau đến chị sẽ lại mua cho em chút đồ tốt."

Tiền Tuệ Ngữ vừa nói chuyện vừa tò mò đánh giá bốn phía.

"Là Tứ Hải để chị tới sao?"

Lưu Vãn Chiếu nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có Hà Tứ Hải, ngoài trừ nàng, cũng chỉ Hà Tứ Hải mới có thể làm cho Tiền Tuệ Ngữ vội vã đi tới.

Tiền Tuệ Ngữ nghe vậy liền gật gật đầu.

"Có nói chuyện gì sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

"Ồ, chị cũng không biết, hắn không nói cho em sao?"

Lưu Vãn Chiếu lắc lắc đầu, đang muốn nói chuyện, liền nghe ngoài cửa lại có người gọi: "Có người ở nhà không? Vãn Chiếu, em có ở nhà không?"

"Ồ, chị La cũng tới rồi?"

Lưu Vãn Chiếu quay người đi ra mở cửa, phát hiện không chỉ có La Vũ Dương, phía sau nàng còn có La Hoan và Phạm Hồng Ba.

"Sao các người đều đến đây rồi?" Lưu Vãn Chiếu hơi kinh ngạc hỏi.

"Tứ Hải nói là để La Hoan đi làm, chị sợ hắn làm không xong cho nên tự mình lại đây, vừa vặn cũng đã lâu rồi không thấy em, tiện đường tới xem một chút luôn." La Vũ Dương nói xong liền đưa hộp quà trên tay cho Lưu Vãn Chiếu.

"Thực sự là quá khách sáo rồi." Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng vẫn là nhận lấy.

Đối với giá trị bản thân của các nàng hiện tại mà nói, bất kỳ quà tặng gì đều có thể bỏ qua giá trị của nó.

Cho nên tặng lễ cũng không cần phải từ chối khách sáo làm gì, bởi vì chỉ còn tâm ý, không ở giá trị.

"Đều còn không biết chuyện gì, liền nói em làm không xong, lại nói còn có Hồng Ba ở đây. Đây chính là tín nhiệm giữa người và người đó, em còn là em trai của chị nữa."

La Hoan ở bên cạnh nghe vậy, bất mãn mà nhỏ giọng thầm thì.

"Chính là bởi vì là em trai của chị cho nên chị mới không yên lòng." La Vũ Dương phản bác một câu, sải bước đi vào trong sân.

La Hoan và Phạm Hồng Ba vội vàng đuổi theo.

"Ai yo, nơi này còn có một cái cầu trượt, còn rất đẹp."

"Đều là Tứ Hải làm."

Lưu Vãn Chiếu thuận miệng nói một câu, sau đó mời bọn họ vào trong phòng ngồi.

Lúc đám người La Vũ Dương nhìn thấy Tiền Tuệ Ngữ cũng hơi kinh ngạc, sau đó chào hỏi lẫn nhau.

Nhưng bọn họ còn chưa vào nhà, lại có người đến rồi.

"Ồ khoát... Ông chủ, em đến rồi... hia hia hia..."

Bên ngoài vang lên tiếng của Uyển Uyển.

Lưu Vãn Chiếu đi mở cửa cho nàng, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, ngày hôm nay sao nàng lại đi cửa lớn mà không trực tiếp vào nhà.

Nhưng mà chờ sau khi mở cửa nàng mới phát hiện Lâm Trạch Vũ dĩ nhiên cũng đến.

Ngày hôm nay làm sao thế? Hà Tứ Hải gọi mấy người bọn họ đến, là có chuyện lớn gì sao?

Lại không nói cho nàng biết, trong lòng Lưu Vãn Chiếu cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

"Làm phiền rồi." Lâm Trạch Vũ nói với Lưu Vãn Chiếu.

Sau đó nhìn thấy mấy người trong sân thì gật gật đầu với bọn họ.

"Không quấy rầy, hia hia hia..." Lưu Vãn Chiếu còn chưa nói, Uyển Uyển đã giành nói.

Sau đó nàng chuẩn bị chạy vào trong sân, đi chơi cầu trượt, lại Lưu Vãn Chiếu kéo lại, quan sát tỉ mỉ.

Uyển Uyển cũng nhìn nàng với vẻ mặt chờ mong.

Không bao lâu sau, Lưu Vãn Chiếu lộ ra một vẻ bừng tỉnh.

"Dì đang nói là không đúng chỗ nào đó, cháu cao lên rồi phải không?"

"Hia hia hia ..." Uyển Uyển xoa eo gật đầu liên tục.

"Dì Lưu, dì thật là lợi hại, đều bị dì phát hiện nha."

"Dì lại không..."

Lưu Vãn Chiếu vốn muốn nói chính mình lại không mù, thế nhưng nhớ tới quá khứ của Uyển Uyển liền không nói ra, mà là xoa đầu nhỏ của nàng rồi nói: "Đi chơi đi, trong phòng có trái cây, cháu có thể lấy mà ăn."

"Có kem que không?"

"Có, thế nhưng nào có ai ăn kem vào sáng sớm chưa?"

"Cháu không nói cho Đào Tử và Huyên Huyên."

"Vậy cũng không được."

...

Lâm Trạch Vũ ở bên cạnh nghe Uyển Uyển và Lưu Vãn Chiếu nói chuyện, mới bừng tỉnh quan hệ giữa Uyển Uyển và Lưu Vãn Chiếu tốt đến bao nhiêu.

Vừa nãy hắn còn cảm thấy Uyển Uyển nói như vậy có chút thất lễ, bây giờ nhìn lại thì không thể bình thường hơn được nữa rồi.

Không có kem ăn, Uyển Uyển liền không vào nhà, trực tiếp bò lên cầu trượt, nói sẽ ở đây chờ ông chủ trở về.

Hà Tứ Hải đưa Đào Tử và Huyên Huyên đi nhà trẻ rồi.

"Oa, gọi nhiều người đến như vậy, là có chuyện lớn gì sao?"

Vào phòng, La Hoan thấy mấy người có quan hệ không tệ với Hà Tứ Hải đều đến rồi, thế là kinh ngạc nói.

"Chờ Tứ Hải trở về rồi hỏi hắn đi, tôi cũng không rõ ràng, các người ngồi đi, tôi đi rót cho các người cốc nước."

"Không cần khách sáo như thế." La Vũ Dương vội vàng nói.

Mà Tiền Tuệ Ngữ thì đã đứng dậy giúp đỡ rồi.

La Vũ Dương thấy thế thì sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cảm thấy chính mình giống như có chỗ cần học tập.

Nàng vẫn luôn sống cuộc sống đại tiểu thư, cảm thấy rất nhiều chuyện đều là lẽ đương nhiên, có lẽ chính mình cũng không cảm nhận được.

Thế nhưng khi ở chung với người có "địa vị ngang nhau", một ít "Khuyết điểm" sẽ dễ dàng lộ ra.

"Mấy nhóc Đào Tử cũng sắp được nghỉ hè rồi đúng chứ?"

Chờ Lưu Vãn Chiếu bưng trà ra cho mọi người, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm.

"Hừm, cũng sắp rồi."

“Các người đã có kế hoạch du lịch nghỉ hè chưa?" Tiền Tuệ Ngữ tò mò hỏi.

"Tứ Hải chưa từng nói, em cũng không rõ ràng, nhưng mà em hiện tại mang cái bụng lớn, đi đâu đều rất không tiện." Lưu Vãn Chiếu thở dài nói.

"Vậy mà đã coi là lớn? Lớn hơn còn ở phía sau." Người có con như Tiền Tuệ Ngữ là có quyền lên tiếng nhất.

"Nhưng mà nói đến nghỉ hè, chính là tháng bảy, tháng bảy chính là tiết trung nguyên nha." La Hoan nói.

"Tiết trung nguyên chính là lịch âm, dương lịch ít nhất cũng phải đến tháng tám." La Vũ Dương nghe vậy lập tức phản bác.

" y... Được rồi, em nhất thời không nhớ tới." La Hoan hơi ngượng ngùng mà nói.

"Chị thấy em chính là đầu óc không dễ xài." La Vũ Dương lườm hắn một cái rồi nói.

Nếu là người bình thường nói hắn như vậy, La Hoan đã sớm cuống lên, nhưng mà La Vũ Dương nói, hắn lại yên lặng chén trà lên uống một hớp, làm như không nghe thấy.

Dù sao từ nhỏ đến lớn đã quen, không trực tiếp bắt đầu, cũng đã rất nể mặt rồi.

"Hà tiên sinh tìm chúng ta đến đây liệu có phải là vì có quan hệ với tiết trung nguyên hay không?" Phạm Hồng Ba bỗng nhiên nói.

"Ồ..."

Vừa nói như vậy, mọi người đột nhiên cảm thấy thật sự có khả năng này.

"Tôi nghe Tứ Hải nói rằng, đốt tiền giấy cho người mình mong nhớ vào tết trung nguyên, chỉ cần tâm thành là có thể gọi đối phương trở về nhân gian từ Minh Thổ." La Hoan nói.

"Nhưng mà, chúng ta thì có thể giúp đỡ được gì đây?"

Trong lúc mọi người đang đoán mò, đã nghe thấy tiếng của Uyển Uyển ở bên ngoài.

"Hia hia hia... Ông chủ, anh đã về rồi."

"Ai yo, em cao lên rồi sao?"

"Đúng rồi, em rất lợi hại, đúng chứ?"

"Lợi hại."

"Em chính là chị lớn, chờ sau khi Đào Tử và Huyên Huyên trở về, em phải để cho các nàng ngắm nghía cẩn thận."

...

Mọi người đứng dậy đi ra ngoài đón.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment