Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1439 - Chương 1439: Trên Đường Tan Trường.

Chương 1439: Trên Đường Tan Trường. Chương 1439: Trên Đường Tan Trường.

"Ba ba…"

Cửa trường học vừa mở ra, Đào Tử đã giống như lợn nhỏ xổng chuồng, lập tức tiến vào trong lồng ngực của Hà Tứ Hải.

"Ngày hôm nay tan học sớm như vậy sao?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

"Chúng em là người thứ nhất." Huyên Huyên đi tới, nói.

"Chờ đã, sao miệng em lại đen sì như thế, trúng độc rồi?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà hỏi.

Huyên Huyên nghe vậy vội vàng lau khóe miệng một cái, sau đó tay cũng biến thành đen rồi.

"Là sô cô la, Thẩm Di Nhiên quên sô cô la ở trong bọc sách, tan học mới phát hiện, sau đó chia cho chúng con ăn nha." Huyên Huyên còn chưa nói, Đào Tử đã giành giải thích trước.

Nhưng mà quên sô cô la ở trong bọc sách, lời này đúng là có chút thử thách IQ của người khác.

Vào lúc này, Uyển Uyển vẫn luôn trốn ở phía sau Hà Tứ Hải đột nhiên thò đầu ra.

"Hia hia hia…"

Đào Tử và Huyên Huyên có chút sững sỡ, đương nhiên không phải là bởi vì nhìn thấy nàng mà sững sờ.

Mà là bị tiếng cười đột nhiên của nàng làm cho có chút mơ hồ.

Đang thật tốt, nàng cười cái gì?

Đúng lúc này, Uyển Uyển đi ra từ phía sau Hà Tứ Hải rồi đứng song song với các nàng, sau đó dùng tay nhỏ ra dấu ở trên đỉnh đầu của mình một hồi.

Đào Tử: (⊙? ⊙)

Huyên Huyên: (⊙? ⊙)

"Hia hia hia…Gọi chị gái." Uyển Uyển xoa eo, đắc ý nói.

"Sao chị lại cao lên rồi?" Huyên Huyên giật mình hỏi.

Đây không phải là thành tâm đối đầu với nàng sao?

Em mới cao lên, chị liền cao lên, là có ý gì đây?

"Bởi vì chị là chị gái nha." Uyển Uyển nói với vẻ đương nhiên.

Đào Tử gãi đầu một cái, hỏi Hà Tứ Hải: "Ba ba, con lúc nào mới cao lên đây?"

"Con không phải vẫn luôn đang cao lên hay sao? Năm nay con đã cao hơn so với năm trước không ít, lúc về ở nông thôn, ông Tứ có phải là cũng nói con cao lên hay không?"

Đào Tử nghe vậy thì gật gật đầu, đúng là như vậy.

"Nhưng mà con lúc nào mới có thể cao lên giống như Huyên Huyên và Uyển Uyển đây."

"Không cần thiết phải giống như các nàng, mỗi người, mỗi đứa bé đều không giống nhau, đi thôi, về nhà."

Hà Tứ Hải bảo ba người các nàng tay cầm tay đi ở phía trước, mình thì theo sau lưng.

Nhưng mà đi được một hồi liền không xong.

Đào Tử muốn chạy sang bên trái, nhìn một đóa hoa nhỏ ven đường, Huyên Huyên muốn chạy sang phải, đuổi theo một con bướm nhỏ vừa mới bay qua.

Nhưng mà các nàng đều lôi kéo Uyển Uyển, trực tiếp kéo cho Uyển Uyển không biết làm như thế nào cho phải.

Cuối cùng chỉ có thể để cho các nàng buông ra, ai đi đường người nấy, lần này thì được rồi.

Người bắt bướm thì bắt bướm, người nhìn hoa nhỏ thì nhìn hoa nhỏ, người nhặt lá cây thì nhặt lá cây, nói chung là không có một người nào hướng về nhà cả, Hà Tứ Hải cũng rất là bất đắc dĩ.

Cứ vừa đi vừa nghỉ như vậy, đi thẳng tới cửa công viên.

Bởi vì là lúc chạng vạng, lại tới gần bên hồ, cho dù là trời mùa hè nên cũng đã mát mẻ, cho nên các quầy hàng trước cửa công viên không chỉ không giảm mà trái lại còn nhiều hơn rất nhiều.

Trong đó, bán đồ ăn ăn là nhiều nhất, bún lạnh, xiên đậu hũ chiên, bánh mì bánh cuốn,… chỉ cần thứ nghĩ đến thì nơi này hầu như đều có bán.

Huyên Huyên không đi nổi nữa, bụng thật vất vả biến lớn hơn, không thể không có một chút tác dụng nào có đúng hay không?

Huyên Huyên muốn ăn xiên chiên, Uyển Uyển muốn ăn bánh cuốn, Đào Tử muốn ăn trái cây, ba đứa nhỏ có tính cách riêng, mỗi người có sự khác biệt.

Chờ sau khi Hà Tứ Hải "Cứu tế" các nàng, các nàng lúc này mới hài lòng mà tiếp tục đi về nhà.

Các nàng lần này đều ngoan ngoãn, không chạy loạn khắp nơi nữa, nhưng mà sự chú ý đều nằm ở phía trên đồ ăn.

"Đào Tử, Huyên Huyên…" Ngay vào lúc này, trên bờ cát đối diện truyền đến tiếng kêu.

Huyên Huyên nhìn lại theo tiếng gọi, thấy là Vu Minh Hạo thì lấy làm kinh hãi, vội vàng nhét xiên chiên trên tay vào trong miệng.

"Em không thể chậm một chút à?" Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.

"Là Vu Minh Hạo, em mà không ăn nhanh, hắn sẽ cướp của em." Huyên Huyên có chút sốt sắng nói.

Hà Tứ Hải quay đầu nhìn về phía Đào Tử, quả nhiên tốc độ của nàng cũng nhanh hơn rất nhiều.

"Đào Tử, Huyên Huyên, các cậu lại đây chơi đi." Vu Minh Hạo lại lớn tiếng bắt chuyện.

"Không muốn, chúng tớ phải về nhà rồi." Huyên Huyên lớn tiếng từ chối.

"Bà nội của tớ mang theo thật nhiều đồ ăn ngon nha." Vu Minh Hạo lại nói.

"Vậy thì chơi một hồi." Huyên Huyên lập tức đổi giọng.

Sau đó nàng chuẩn bị xuyên qua đường cái, lại bị Hà Tứ Hải bắt được.

"Không nhìn xe sao? Bị xe đụng phải thì làm sao bây giờ?" Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.

"Không sao, chết rồi thì em lại sống, sống rồi, em lại chết rồi, chết rồi…"

"Pia~Pia~" Hà Tứ Hải trực tiếp đánh mông nàng mấy cái.

"Vậy cũng không được, chú ý xe cho em, không được cho Đào Tử học xấu."

"Con không xấu, con là Đào Tử tốt, thơm thơm, không tin ba ngửi thử xem."

Hà Tứ Hải: …

"Hia hia hia…"

Thấy không có xe, Hà Tứ Hải như là đuổi lợn nhỏ, đưa ba đứa nhóc qua bên phía đường cái đối diện.

Đường cái dọc hồ bởi vì xe cộ ít nên tốc độ đều tương đối nhanh, không chú ý xe cộ thật sự rất nguy hiểm.

Thấy các nàng lại đây, Vu Minh Hạo lập tức tiến lên đón, phía sau là một bà lớn vóc người to lớn, xem ra hình thể này của Vu Minh Hạo không chỉ là mập bởi vì ăn, mà còn là do di truyền.

"Đào Tử, Huyên Huyên… Tớ biết cậu, cậu, cậu là…"

Vu Minh Hạo từng thấy Uyển Uyển, còn từng cùng nhau chơi đùa, nhưng mà thời gian quá dài, có chút không nhớ được.

"Tớ là Uyển Uyển, hia hia hia."

"Hia hia hia…" Vu Minh Hạo cũng há mồm cười theo.

Uyển Uyển: →_→

"Sao lại học theo tớ?"

"Tớ cảm thấy cậu cười thật là vui vẻ." Vu Minh Hạo nói với vẻ rất thành thực.

Thế nhưng ánh mắt lại rơi vào bánh cuốn trên tay Uyển Uyển.

"Chúng tớ là…"

"Uyển Uyển mới không phải là bạn tốt của cậu." Huyên Huyên bên cạnh lập tức kéo Uyển Uyển ra phía sau mình, ngăn ở trước mặt của nàng.

"Vậy cậu là bạn tốt của tớ."

Vu Minh Hạo đưa ánh mắt chuyển đến xiên chiên trên tay Huyên Huyên.

Hà Tứ Hải không mua nhiều cho Huyên Huyên, hiện tại chỉ còn lại một khối bánh bí đỏ nhỏ.

Huyên Huyên nghe vậy thì gật gật đầu, sau đó rất hào phóng mà đưa bánh bí đỏ trên tay qua, nói: "Cho cậu ăn đó."

"Cảm ơn." Vu Minh Hạo rất cao hứng mà nhận lấy.

Hà Tứ Hải có chút giật mình, đây vẫn là Huyên Huyên mà hắn biết sao? Dĩ nhiên lại chủ động đưa đồ ăn cho người khác, mình không phải là bị hoa mắt rồi đó chứ?

"Hạo Hạo, làm sao có thể tùy tiện ăn đồ của người khác được?"

Lúc này bà nội của Vu Minh Hạo đi tới.

"Không có tùy tiện, Huyên Huyên là bạn học ở nhà trẻ của cháu, cũng là bạn tốt của cháu, không tùy tiện một chút nào." Vu Minh Hạo vừa nói vừa ăn sạch bánh bí đỏ, chỉ còn dư lại một cây xiên.

"Cậu nói nhiều đồ ăn vặt đâu?" Huyên Huyên không thể chờ đợi được nữa mà hỏi.

Vu Minh Hạo chỉ vào túi vải ở trên tay bà nội.

"Nhanh cho cháu nhìn một chút, có món gì ăn ngon." Huyên Huyên hưng phấn hỏi.

"Đến đây, các cháu tùy ý chọn, muốn ăn cái gì thì cứ việc cầm." Bà nội của Vu Minh Hạo rất hào phóng mà mở túi ra, bên trong tràn đầy đồ ăn vặt, giống như là tương đối đầy đủ.

Nhưng mà Huyên Huyên liếc mắt một cái đã chọn trúng thịt heo khô ở bên trong.

Đây là chỗ vốn để chơi cát, giờ lại bị mấy đứa nhóc xem là chỗ ăn uống thỏa thuê.

Bọn nhóc ngồi song song trên ván gỗ của bậc thang, ăn đồ ăn, nhìn những người bạn nhỏ khác chơi đùa trên bờ cát, rất thích ý.

"Tứ Hải…"

Hà Tứ Hải nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, liền thấy Lưu Vãn Chiếu mang theo cái bụng lớn, đứng ở bên bờ phất tay với hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment