Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1440 - Chương 1440: Trên Bờ Cát.

Chương 1440: Trên Bờ Cát. Chương 1440: Trên Bờ Cát.

"Sao em lại đi ra đây rồi?"

Hà Tứ Hải đi xuống đón Lưu Vãn Chiếu.

"Chờ ở nhà thực sự là bí đến hoảng, đi ra hóng mát một chút." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Vậy có thể vào Ngũ Phương mà?"

"Em thuận tiện mua ít đồ." Lưu Vãn Chiếu nhấc nhấc túi trên tay.

Nhìn cái túi xẹp xẹp, hắn tò mò hỏi: "Em mua cái gì thế?"

Hà Tứ Hải cũng không biết nói gì nữa.

"Chị." Huyên Huyên bỗng ngoảnh đầu lại vẫy vẫy tay với Lưu Vãn Chiếu.

"Không trở về nhà, còn ở đây làm gì?"

"Đến bãi cát, đương nhiên là chơi cát rồi."

Huyên Huyên bày ra dáng vẻ chị thật ngốc, Lưu Vãn Chiếu tức đến cắn răng.

Vào lúc này, Đào Tử đứng dậy chạy đến trước mặt Lưu Vãn Chiếu, đưa trái cây dầm cho Lưu Vãn Chiếu.

"Mẹ, cho người ăn, ăn thật ngon nha."

Bởi vì trái cây được đựng trong hộp nhựa trong suốt, bán theo hộp, trọng lượng của một hộp lại không nhỏ, một mình Đào Tử ăn thì không thể hết được, còn lại cũng không ít.

"Đào Tử thật ngoan, cảm ơn con, yêu con nha."

Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nhẹ nhàng sờ sờ đầu của Đào Tử, đồng thời còn khiêu khích mà nhướng mày với Huyên Huyên.

Huyên Huyên cúi đầu nhìn về phía cây xiên trống rỗng trên tay, sau đó cũng đứng dậy đi tới, đưa nó cho Lưu Vãn Chiếu.

"Cho chị cái này làm gì?" Lưu Vãn Chiếu cảm thấy cạn lời rồi.

"Cho chị ngửi một cái, đây là xiên nướng mà vừa nãy ông chủ mua cho em, ăn hết còn sót lại mùi. Em nói cho chị biết, đây là xiên thịt bò cho nên là mùi thịt bò nha, chị nhanh liếm thử một chút đi." Huyên Huyên nói xong liền nhìn Lưu Vãn Chiếu với vẻ mặt chờ mong.

"Vậy chị đúng là phải cảm ơn em rồi." Lưu Vãn Chiếu "Nghiến răng nghiến lợi" nói.

"Không cần khách sáo, em cũng yêu chị nha, chị có phải là cũng yêu em hay không?" Huyên Huyên đắc ý hỏi.

Lưu Vãn Chiếu đúng là vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng "Xì xì" một tiếng, thực sự nhịn không được nữa mà bật cười.

Sau đó nhìn về phía thịt heo khô trên tay Huyên Huyên.

Huyên Huyên lấy làm kinh hãi, vội vàng nhét nó vào trong miệng mình.

"Như vậy mà yêu chị?" Lưu Vãn Chiếu thấy thế liền gõ nhẹ một cái trên đầu nàng.

Huyên Huyên đại khái cảm thấy mình làm như vậy không tốt lắm, đưa tay kéo thịt heo khô mới vừa nhét vào trong miệng ra.

"Vậy cho chị ăn cái này."

"Chị mới không ăn, bẩn chết rồi."

"Ha ha, là chính chị không ăn nha, không thể trách em nha." Huyên Huyên nói xong lại nhét vào trở lại.

"Đi chơi đi." Lưu Vãn Chiếu phất tay xua đuổi.

Nhìn thấy nàng, đúng là sốt ruột.

Huyên Huyên nghe vậy, vui vẻ lại chạy đi tìm Vu Minh Hạo, nhìn xem có còn thịt heo khô hay không.

"Nha đầu này rốt cuộc giống ai thế, thực sự là, thực sự là…"

Lưu Vãn Chiếu cũng không biết nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài thật sâu.

Hà Tứ Hải bắt đầu cười ha hả, Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mà lườm hắn một cái.

Sau đó nàng sờ sờ cái bụng rồi nói: "Bảo bảo, chờ sau khi con đi ra, tuyệt đối không nên giống dì nhỏ của mình nha."

Nói đến đây, nàng chợt nhớ tới một vấn đề, thế là hỏi Hà Tứ Hải: "Sau khi đứa nhỏ được sinh ra, liệu tính cách có thể sẽ giống như trước đó hay không?"

Nàng đang ám chỉ U U, thực ra tính cách của U U cũng rất tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ đáng ghét, nhưng mà lại quá mức hướng nội.

"Đương nhiên sẽ không, anh không phải đã nói rồi sao? Đây chính là khởi đầu mới đối với nàng, tính cách đương nhiên cũng vậy, về phần tính cách sau này sẽ ra sao, sẽ phụ thuộc vào sự bồi dưỡng của em."

"Em nhất định sẽ bồi dưỡng nàng thật tốt, sẽ không giống như Huyên Huyên."

"Làm sao, ý của em là nói mẹ bồi dưỡng không tốt đúng không?" Hà Tứ Hải nghiêng đầu liếc nàng một cái.

Lưu Vãn Chiếu biết hắn cố ý nói như vậy, hờn dỗi đập một quyền ở trên vai hắn.

"Tìm một chỗ ngồi đi, không nên đứng ở chỗ này, sẽ mệt." Hà Tứ Hải nhân cơ hội nắm lấy tay của nàng rồi nói.

Mà lúc này, mấy đứa nhóc cuối cùng đã ăn uống no đủ, đi vào bãi cát.

"Chúng ta không có đồ, làm sao chơi đây?" Đào Tử giang hai tay ra, bất đắc dĩ nói với mấy người kia.

"Chúng ta có thể đi tìm người khác mượn." Vu Minh Hạo nói.

"Mượn, tìm ai mượn đây?" Huyên Huyên khinh thường hỏi ngược lại.

Ăn uống no đủ xong nàng lại hứng lên.

"Đương nhiên là bạn nhỏ ở bên cạnh," Vu Minh Hạo cũng không tức giận, chỉ chỉ các bạn nhỏ đang chơi đùa ở xung quanh.

"Vậy cậu đi mượn đi." Huyên Huyên lập tức nói.

"Chúng ta cùng đi mượn." Vu Minh Hạo nói.

"Mỗi người mượn một thứ, như vậy chúng ta đều có nha." Vu Minh Hạo nói xong, còn tiến hành phân công đối với mấy người.

Huyên Huyên đi mượn cái xẻng, Đào Tử đi mượn khuôn đúc nhựa, mà Uyển Uyển thì đi mượn thùng nước nhỏ.

Về phần cậu bé thì đi mượn một cái cào.

Sau khi phân rõ ràng, thế là mấy đứa nhóc chia ra hành động.

Uyển Uyển sửng sốt rồi, nàng còn chưa phản ứng lại thì đã bị phái nhiệm vụ rồi.

Nàng nhìn xung quanh một chút, cuối cùng nhìn thấy hai chị gái đang chồng cát. Các nàng tạm thời không dùng đến thùng nước, thế là trực tiếp đi tới.

Hà Tứ Hải trên bờ cũng chú ý tới tình cảnh này, muốn nhìn một chút xem Uyển Uyển sẽ làm như thế nào.

"Hia hia hia…"

Uyển Uyển đi tới, đầu tiên phát ra một tiếng cười đặc trưng, thu hút sự chú ý của hai chị gái kia.

Hai cô bé ngẩng đầu lên, nhìn nàng với vẻ mặt kỳ quái.

Bị các nàng nhìn chằm chằm, Uyển Uyển lại bắt đầu căng thẳng rồi, tiếng cười bị kẹt ở trong cổ họng. Nàng quay đầu lại nhìn Đào Tử và Huyên Huyên, lại nhìn về phía Hà Tứ Hải ở trên bờ.

Hà Tứ Hải thấy nàng nhìn lại thì giơ giơ tay với nàng, nhóc con dường như đã được cổ vũ rất lớn.

Nàng thu hồi ánh mắt rồi nói với hai cô bé: "Chào các chị, em là Uyển Uyển."

"Há, chào em, em có chuyện gì không?" Một cô bé trong đó hỏi.

"Hia…" Uyển Uyển phát ra tiếng cười quen thuộc, sau đó nín trở lại, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, em muốn… em muốn mượn thùng nước của các chị dùng một chút."

Nói xong nàng còn chỉ vào thùng nhựa ở bên cạnh.

Hai cô bé rất là hào phóng, gật gật đầu rồi nói: "Nhưng mà lát nữa em phải trả lại cho bọn chị đó."

"Vâng ạ."

Uyển Uyển thấy các nàng đồng ý thì vô cùng vui vẻ.

Nàng cong mông, cầm thùng nước nhỏ trên bờ cát lên.

Sau đó nàng xoay người chuẩn bị đi tìm mấy người Đào Tử, sau đó như nhớ tới cái gì, liền nhìn lại trên bờ, quả nhiên ông chủ đang nhìn nàng.

Uyển Uyển vung vẩy thùng nước nhỏ, lộ ra một nụ cười xán lạn.

Hà Tứ Hải thì giơ ngón cái với nàng.

"Hia hia hia…"

Uyển Uyển phát ra tiếng cười thoải mái xuất phát từ nội tâm.

Mà Đào Tử và Huyên Huyên đều đã mượn được đồ được phân công, trái lại là Vu Minh Hạo lại quay về tay không.

"Cái cào không có tác dụng gì." Vu Minh Hạo hiếu thắng giải thích.

Huyên Huyên: →_→

"Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?"

"Có phải là người khác không cho mượn đúng không?" Huyên Huyên trực tiếp vô tình chọc thủng cậu bé.

"Mới không phải, tớ chỉ là không muốn mượn, nếu như tớ muốn mượn thì nhất định sẽ mượn được, hơn nữa bọn họ vì sao lại không cho tớ mượn chứ?" Vu Minh Hạo vẫn còn biện giải.

"Có thể là vì cậu quá béo." Huyên Huyên không chút lưu tình đả kích.

"Cậu cũng mập, là cô gái mập nhỏ." Vu Minh Hạo nghe vậy thì rất tức giận, lập tức lớn tiếng phản bác, thương tổn lẫn nhau.

"Tớ đây không phải là mập, tớ đây là giả vờ. Cậu nhìn đi, tớ còn mượn được cái xẻng, hừ, không đùa với cậu nữa. Đào Tử, Uyển Uyển, chúng ta đi."

Huyên Huyên hầm hừ xoay người rời đi.

"Cậu mới vừa rồi còn ăn đồ ăn vặt của tớ đó." Vu Minh Hạo cuống lên, nếu như không chơi với cậu bé, đồ ăn vặt của cậu bé không phải là cống hiến không hay sao?

"Cậu cũng ăn bánh bí đỏ của tớ, chúng ta hòa nhau rồi." Huyên Huyên quay đầu lại nói.

Còn làm cái mặt quỷ với cậu bé.

Vu Minh Hạo cảm giác mình sắp bị làm cho tức đến nổ tung rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment