"Đào cát, đào cát… Hia hia hia…" Uyển Uyển cố gắng đào cát.
Đào Tử ở bên cạnh dùng khuôn đúc, tạo hình cát được đào thành từng con động vật nhỏ.
Mà Huyên Huyên thì mang thùng nước nhỏ đi tìm chị gái. Nàng không dám một mình đi ra sông múc nước, mặt khác người lớn cũng đã dặn, không được đến gần bờ sông một mình, nếu không sẽ phạt nàng không cho ăn cơm. Vấn đề này rất là nghiêm trọng.
Đi được một nửa, Huyên Huyên quay đầu lại, hỏi Vu Minh Hạo: "Cậu đi theo tớ làm gì?"
"Tớ muốn chơi đùa với các cậu." Vu Minh Hạo đáng thương nói.
Ai mà không phải là bảo bảo, cậu bé ở nhà cũng là đứa nhỏ mà ông nội mà ông nội đau bà nội yêu. Nhưng mà gặp phải mấy "Tiểu Ma vương" như Huyên Huyên, không một ai cho cậu bé sắc mặt tốt.
Nghĩ tới đây, cậu bé liền có chút oan ức, có chút khổ sở.
"Cậu không phải nói không chơi cùng chúng tớ hay sao?" Huyên Huyên hỏi.
"Tớ không có, đó là cậu nói." Vu Minh Hạo giải thích.
"Tớ nói?"
Huyên Huyên gãi đầu một cái, được rồi, thật giống như là nàng nói.
Thế nhưng vậy thì lại như thế nào?
"Cậu chỉ biết khoác loác, căn bản không mượn cái cào, còn nói người khác không cho cậu mượn."
"Tớ không có, bọn họ thật sự không cho tớ mượn."
Vu Minh Hạo rất là oan ức, lại không phải tất cả bạn nhỏ đều rất hào phóng.
Lại nói cậu bé là bé trai, còn là một tên mập, khẳng định không được hoan nghênh bằng mấy cô bé dễ thương.
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, Vu Minh Hạo tớ không lừa người." Nhóc mập lập tức vỗ ngực bảo đảm.
"Oa, cậu quả nhiên là nam tử hán." Huyên Huyên bày ra vẻ mặt thán phục.
Vu Minh Hạo nghe vậy thì càng là đắc ý rồi.
"Đó là đương nhiên, mẹ tớ thường xuyên khen tớ là nam tử hán, sức lực của tớ rất lớn đó nha." Vu Minh Hạo bày ra tư thế đại lực sĩ.
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, tớ đã nói rồi nha, tớ xưa nay không lừa người." Vu Minh Hạo nghe vậy có chút cuống lên.
"Vậy cậu đi xách nước đi." Huyên Huyên đứa thùng nước trên tay cho cậu bé.
"Chút lòng thành."
Vu Minh Hạo lập tức ôm lấy, mang theo thùng nước chạy về phía bên bờ hồ.
Bà nội Vu Minh Hạo thấy thế thì lập tức hô: "Hạo Hạo, cháu làm gì thế?"
"Cháu đi xách nước."
"Đứa nhỏ này…" Bà nội của Vu Minh Hạo chỉ có thể đi xuống bãi cát, theo ở phía sau.
"Cắt ~ "
Khóe miệng Huyên Huyên lộ ra một nụ cười khinh thường.
Nàng xoay người đi tìm mấy người Đào Tử rồi tiếp tục chơi.
"Nhóc con này còn không ngốc, rất có tâm cơ nha." Lưu Vãn Chiếu đứng ở trên bờ xoa cằm, đăm chiêu nói.
Lúc Huyên Huyên lại đây, Lưu Vãn Chiếu cũng đã chú ý tới nàng rồi, cho nên vẫn luôn nhìn nàng.
"Chỉ có các người thường xuyên nói nàng đần, nhưng nàng lại không ngốc một chút nào." Hà Tứ Hải cười nói.
"Cũng không kỳ quái, ba mẹ em cũng coi như là phần tử trí thức cao cấp, gen tốt như thế làm sao có khả năng sẽ sinh ra một đứa nhóc ngốc nghếch được chứ?" Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.
"Anh cũng ngại chọc thủng em, em đây là đang khen Huyên Huyên? Hay là đang khen chính em thế?"
“Hừ, không quan tâm đến anh." Lưu Vãn Chiếu nhăn mũi hờn dỗi một tiếng.
Sau đó nàng vuốt cái bụng rồi nói: "Sau này em bé ra đời nhất định sẽ giống em, vừa xinh đẹp lại thông minh."
"A…"
Lưu Vãn Chiếu trở tay "Ghì" cổ Hà Tứ Hải.
Nàng "Ác thanh ác khí" hỏi: "Nói, có phải là mới vừa kết hôn, anh liền bắt đầu ghét bỏ em rồi hay không?"
Hai người chơi đùa ở trên bờ, bọn nhóc cũng chơi đùa ở trên bờ cát.
Uyển Uyển đào cát đào đến mức thở hồng hộc, cho nên đổi thành Vu Minh Hạo, mình thì ngồi ở chỗ đó nghỉ ngơi.
Mà Huyên Huyên là lười biếng nhất, bỏ tay nhỏ vào thùng nước mà Vu Minh Hạo mới vừa xách về, sau đó lấy tay ra, để nước chảy dọc từ ngón tay xuống hạt cát, hình thành từng cái hố nhỏ, chơi đến quên hết tất cả.
Mà Đào Tử thì dùng khuôn đổ các động vật nhỏ ra rồi xếp thành hàng, chuẩn bị mở đại hội cho chúng nó.
"Đào Tử, chờ sang năm chị cũng đi nhà trẻ nha." Đúng lúc này, Uyển Uyển nói với Đào Tử.
"Thật sao?" Đào Tử nghe vậy thì lộ ra vẻ vui mừng.
"Vậy chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa rồi."
"Đúng vậy." Uyển Uyển hưng phấn gật gật đầu.
"Hừ, Uyển Uyển, chị thật ngốc nha." Nhưng mà Huyên Huyên lại có ý kiến khác.
" y… Tại sao vậy?"
"Đi nhà trẻ, chị sẽ không thể cùng ông chủ đi ăn món ngon nha." Huyên Huyên nói.
"Hia hia hia… Không sao cả, các em đều là bạn tốt của chị, chị muốn cùng nhau chơi đùa với các em." Uyển Uyển nói.
"Ai."
Huyên Huyên giơ hai tay nâng bầu trời, bất đắc dĩ thở dài, nàng hoàn toàn không thể lý giải, dưới cái nhìn của nàng thì Uyển Uyển chính là một đứa nhóc ngốc nghếch.
"Tớ cũng là bạn tốt của cậu." Vu Minh Hạo ngẩng đầu lên nói.
"Hia hia hia… được nha." Uyển Uyển hài lòng gật gật đầu.
------
Dịch: MBMH Translate