Vu Minh Hạo không nghĩ tới Uyển Uyển sẽ nói như vậy, cực kỳ vui vẻ, sau đó còn nhíu nhíu mày với Huyên Huyên, tràn đầy đắc ý.
"Cậu đào hố cát xong chưa?"
"Đào xong rồi."
"Nhỏ như vậy? Không giống nam tử hán một chút nào."
"Chuyện này không thể trách tớ được, tớ đào ra, bên cạnh lại rơi xuống nha." Vu Minh Hạo không cam lòng giải thích.
"Vậy cũng quá nhỏ rồi, cậu không phải là nam tử hán gì cả."
"Hừ, cậu lợi hại thì cậu đến làm đi." Vu Minh Hạo đưa cái xẻng cho nàng.
"Tớ mới không muốn, tớ muốn cùng… Tớ muốn cùng Đào Tử làm động vật nhỏ."
Vu Minh Hạo tức giận rồi.
"Huyên Huyên, cậu thật là hư nha."
Huyên Huyên nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.
Sau đó nàng vội vàng giải thích: "Nói mò, tớ là đứa nhỏ tốt, tớ thật ngoan. Ba mẹ của tớ đều nói tớ là đứa nhỏ tốt."
"Đó là ba mẹ của cậu, họ đương nhiên sẽ nói như vậy, cậu hỏi người khác một chút xem, người khác sẽ không nói như vậy."
"Người khác?"
"Ví dụ như tớ."
Huyên Huyên: →_→
Cậu đang đùa tớ, cho là tớ là kẻ ngốc có đúng hay không?
"Tớ xấu chỗ nào rồi?"
"Cậu bắt nạt tớ."
"Tớ bắt nạt cậu chỗ nào rồi?"
"Cậu ăn đồ ăn của tớ, còn không chơi với tớ, lần trước còn mách cô, cậu là đồ tiểu Thư đồng ."
"Tớ là bé ngoan, cậu mang đồ ăn vặt đến lớp là cậu sai, tớ không có sai nha." Huyên Huyên đắc ý nói.
"Hừ, tớ không đùa với cậu nữa."
Thấy nói không lại Huyên Huyên, Vu Minh Hạo ném cái xẻng xuống bờ cát, xoay người liền chạy.
Chạy thì chạy, Huyên Huyên căn bản không để ý.
Nhưng mà người ít bạn như Uyển Uyển thì lại có chút lo lắng.
Dù sao nàng cũng mới quen được một người bạn tốt, để cho người ta tức giận như vậy hình như không tốt cho lắm, có nên đi dỗ cậu bé hay không?
"Không cần, em nói cho chị biết, bạn tốt không cần dỗ, bởi vì mọi người là bạn tốt, nếu như phải dỗ thì đều không phải bạn tốt." Huyên Huyên tỏ ra rất có kinh nghiệm, nói với Uyển Uyển.
"Oa, Huyên Huyên, em thật là lợi hại." Uyển Uyển nghe vậy thì rất là khâm phục.
“Đó là đương nhiên, sau khi chị đi nhà trẻ, sẽ có rất nhiều bạn tốt."
"Không phải tất cả mọi người đều là bạn tốt, chị nên phân chia bọn họ một hồi."
Huyên Huyên bắt đầu cảm thấy hăng hái, muốn truyền thụ kinh nghiệm cho Uyển Uyển.
Uyển Uyển nhìn Huyên Huyên với vẻ mặt chờ mong.
"Đầu tiên là bạn tốt nhất, ví dụ như chị và Đào Tử chính là bạn tốt nhất của em, em có thể chia sẻ đồ ăn vặt của mình cho hai người."
"Sau đó là bạn tốt, ví dụ như Thẩm Di Nhiên, lúc em nhiều đồ ăn vặt thì có thể chia sẻ cùng với nàng, nếu như không đủ ăn thì em sẽ không chia sẻ cùng với nàng."
"Hia hia hia…"
"Đừng cười, hãy nghe em nói."
Uyển Uyển nghe vậy, vội vàng che miệng nhỏ lại.
"Sau đó là bạn bình thường, Vu Minh Hạo chính là bạn bình thường của em."
"Nhưng mà hắn vừa nãy có chia sẻ đồ ăn vặt với em nha, em cũng chia sẻ cho hắn mà." Uyển Uyển nói.
"Đó là hắn cho em ăn, liên quan gì tới em? Em cho hắn bánh bí đỏ là bởi vì nó quá ngọt, ăn nhiều thì sẽ ăn không vô những cái khác, đồ ngọt dễ làm căng bụng, chị không thấy em để lại cuối cùng mới ăn sao?"
Uyển Uyển nghe vậy thì trợn mắt, nàng lần thứ nhất phát hiện, Huyên Huyên thì ra lại lợi hại như vậy.
"Cuối cùng chính là bạn bè quen biết, ví dụ như tất cả bạn bè quen biết trong nhà trẻ, có thể chơi đùa cùng nhau, cùng nói chuyện, thế nhưng tuyệt đối tuyệt đối không thể chia sẻ đồ mà mình thích với bọn họ."
Huyên Huyên căn dặn với vẻ mặt thành thật.
"Tại sao vậy? Mẹ nói có đồ ăn tốt thì nên chia sẻ với các bạn nhỏ khác nha."
"Cô giáo cũng nói như vậy, nhưng mà chị cũng không nhận ra bọn họ, cũng không biết bọn họ tên là gì. Bọn họ có lẽ cũng không biết chị là ai, chị chia sẻ đồ ăn ngon với bọn họ, bọn họ lần sau có đồ ăn ngon lại chưa chắc sẽ chia sẻ cho chị, bởi vì cũng không nhận ra chị…"
"Ồ… Nha, Huyên Huyên, em thật là lợi hại… hiahiahia…"
"Đó là đương nhiên."
Huyên Huyên trở tay chống nạnh, nhóc mũi chân, ngước cổ, cảm giác như muốn bay lên rồi.
"Huyên Huyên, Đào Tử, Uyển Uyển, chúng ta phải về nhà rồi…"
"Chị, chị thật là phiền phức, thật mất hứng, chúng em còn muốn chơi một hồi."
Huyên Huyên đang đắc ý nghe tiếng liền quay đầu lại, rất là bất mãn.
"Buổi tối chúng ta đi ăn lẩu nha." Lưu Vãn Chiếu lại nói.
"Lập tức tới ngay." Huyên Huyên lập tức nói.
Sau đó cầm cái xẻng nhỏ lên, chuẩn bị đi trả lại cho chủ nhân của nó.
Uyển Uyển thấy Huyên Huyên chạy đi thì nhìn thùng nước nhỏ bên cạnh một chút.
Nàng suy nghĩ một chút rồi mang theo thùng nước đi về phía hai chị gái kia.
"Hia hia hia… Chị ơi, em trả lại thùng nước cho các chị, còn có nước nha."
"Oa, cảm ơn em, em giỏi quá."
"Hia hia hia…."
Mà Đào Tử đang mở đại hội cho động vật nhỏ, để chúng nó xếp thành hàng bỗng không thấy Uyển Uyển và Huyên Huyên đâu nữa thì có chút giật mình.
------
Dịch: MBMH Translate