"Uyển Uyển, Huyên Huyên…"
"Đào Tử, trả đồ lại cho bạn nhỏ đi, chúng ta phải về nhà nha." Huyên Huyên đi tới, nói.
"Nhưng mà em còn muốn chơi thêm một hồi nữa."
"Đừng chơi nữa, trời tối rồi, các bạn nhỏ phải về nhà, không thể ở bên ngoài được, bên ngoài có sói xám lớn."
Đào Tử: →_→
"Thật nha, lần trước chị đã nhìn thấy sói xám lớn, nó đi theo phía sau chị, theo thật lâu."
"Chị lừa người, có sói xám lớn, tại sao chị lại không có bị ăn chứ?"
"Bởi vì chị ăn một con sói xám lớn, gào gừ…"
"Ha ha…"
Đào Tử này mới phản ứng được, Huyên Huyên là đang lừa nàng.
Vào lúc này Uyển Uyển cũng đi trở về.
"Đi nhanh một chút đi, nếu không sẽ quá trễ." Huyên Huyên thúc giục.
"Đi đâu?" Đào Tử tò mò hỏi.
Vừa nãy nàng đang mở đại hội, không có chú ý tới Lưu Vãn Chiếu.
"Buổi tối chúng ta đi ăn lẩu." Uyển Uyển tiếp lời.
"Nồi lẩu?"
"Đúng, lẩu thịt bò." Huyên Huyên cường điệu.
Uyển Uyển nghe vậy thì gãi đầu một cái, có chút kỳ quái hỏi: "Làm sao em biết là lẩu thịt bò?"
"Bởi vì trên đường về nhà của chúng ta có một quán lẩu thịt bò mới mở nha, phía trên còn có một chữ bò thật lớn." Huyên Huyên nói rất khẳng định.
Đào Tử và Uyển Uyển nghe vậy nghĩ lại, hình như đúng là có.
"Chị gái có em bé rồi, ông chủ sẽ không cho nàng đi đến chỗ xa, cũng không cho nàng ăn cay."
"Hơn nữa lần trước lúc đến cửa quán lẩu, bà chủ nơi đó có nói, trẻ nhỏ có thể ăn được lẩu ở bên trong, không cay một chút nào, canh thịt bò còn rất có dinh dưỡng."
"Cho nên tối hôm nay nhất định là đến chỗ đó ăn lẩu thịt bò, em đã sớm muốn ăn rồi." Huyên Huyên hưng phấn nói.
Đào Tử: ╭(⊙o⊙)╮
Uyển Uyển: ╭(⊙o⊙)╮
Đào Tử và Uyển Uyển kinh ngạc đến rơi cằm, thì ra Huyên Huyên lại lợi hại như vậy nha.
Quả nhiên đúng như Huyên Huyên suy đoán, quán mà Lưu Vãn Chiếu nói tới chính là quán lẩu thịt bò mới mở ở ven đường.
Huyên Huyên đắc ý nhíu nhíu mày với Đào Tử và Uyển Uyển.
"Hoan nghênh ghé thăm."
Nhân viên phục vụ nhiệt tình đón bọn họ vào.
Nhà bếp kiểu mở, liếc mắt liền có thể nhìn thấy đồ ăn rực rỡ muôn màu ở bên trong.
Huyên Huyên không nhịn được mà rướn cổ lên nhìn vào bên trong.
Là quán lẩu thịt bò, đương nhiên tất cả đều là thịt bò, thế nhưng không chỉ có mỗi lẩu.
Còn có các món ăn khác như xương bò hầm, thịt bò tảng…, bởi vì có xiên nướng, cho nên cũng bán cả xiên thịt dê.
Người mới vừa vào tiệm, đã có thể ngửi được hương vị nức mũi.
"Em buổi tối muốn ăn một đầu bò." Huyên Huyên nói chắc như đinh đóng cột.
"Chị thấy em là đang khoác lác." Lưu Vãn Chiếu tiếp lời.
"Chị chờ xem đi, bụng của em hiện tại đã lớn hơn so với trước kia rồi đó nha." Huyên Huyên vỗ vỗ bụng nhỏ của mình.
Uyển Uyển nghe vậy cũng sờ sờ bụng mình, hia hia hia…
Chỉ có Đào Tử là xoa bụng mình mà than thở, sao mày lại không chịu phấn đấu một chút nào vậy.
"Gọi lẩu uyên ương đi." Lưu Vãn Chiếu nói với Menu Hà Tứ Hải đang lật menu.
"Em mang thai rồi, ăn cay ít thôi."
"Em không ăn, anh ăn đi, ăn lẩu không ăn cay, hoàn toàn chính là không có mùi vị."
Lưu Vãn Chiếu nói rất êm tai, nhưng mà Hà Tứ Hải lại không tin một chút nào.
Nếu như không cay thì thôi, nếu là có cay, lát nữa nàng sẽ được voi đòi tiên, muốn ăn một miếng, chỉ cần có một miếng thì sẽ có vô số miếng.
"Không cần, anh sẽ ăn nước dùng giống như các em." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng nói.
"Hứ."
Thấy không đạt được mục đích, Lưu Vãn Chiếu hầm hừ.
Phụ nữ đúng là kỳ quái, lúc mang thai không chỉ thay đổi vóc người mà tính cách cũng thay đổi rất nhiều.
So với trước đây, Lưu Vãn Chiếu không chỉ càng ngày càng ăn nhiều, mà ngay cả tính cách cũng càng ngày càng giống trẻ con, nhưng bản thân nàng lại không cảm nhận được chút nào.
"Ông chủ, gọi chút xiên nướng."
Huyên Huyên tiến đến trước mặt Hà Tứ Hải, nhìn về phía thực đơn.
"Em vừa nãy không phải đã ăn rồi sao?"
"Kia không tính."
"Làm sao lại không tính? Còn là xiên thịt bò." Lưu Vãn Chiếu phản bác.
"Vậy cũng chỉ có một cái, quá ít rồi, hơn nữa… Hơn nữa đến ăn thịt bò, không có chút thịt bò, vậy còn tới trong này làm gì?"
Khá lắm, nhóc con vậy mà lại còn biết trộm đổi khái niệm.
Ăn thịt bò và ăn xiên nướng, vốn là hai chuyện khác nhau.
"Quên đi, lấy cho các nàng mấy chuỗi."
"Em cũng muốn." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy lập tức nói.
Huyên Huyên: ==(●? ? ? ●)
Nàng luôn cảm thấy chị gái so với trước đây có chút không giống nhau.
Nhưng mà, không quản như thế nào, nàng chính là một đứa nhỏ nhớ thù nha.
"Chị không thể ăn."
"Vì sao?"
"Mẹ nói, chị có em bé rồi, không thể ăn đồ nướng, như vậy sẽ không tốt đối với em bé."
"Chị cứ ăn đó, chị là chị của em, em còn quản được chị sao?"
"Há, vậy em sẽ về nói lại cho ba mẹ, nói chị ngày hôm nay ăn đồ nướng, em nói nàng, nàng còn ghét bỏ em lải nhà lải nhải."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì tràn đầy phiền muộn, nhưng lúc này Hà Tứ Hải ở bên cạnh lại bổ thêm một đao.
"Em vừa rồi nói đúng là không sai, Huyên Huyên thật sự rất thông minh."
Lưu Vãn Chiếu: …
------
Dịch: MBMH Translate