Ba đứa nhóc ăn no nê ở quán lẩu, vuốt bụng nhỏ đi ra ngoài.
Bên ngoài trời đã tối đen rồi, đèn đường dọc theo hồ đều đã được bật, phản chiếu ở trong hồ nước, tạo thành từng hàng dài màu quýt, chậm rãi chập trùng dưới sóng, như là cùng sống lại.
"Oa ồ, thật là đẹp." Ba đứa nhóc nghỉ chân nhìn kỹ.
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nhanh về nhà một chút, ngày mai còn phải đi nhà trẻ."
"Em không cần đi nhà trẻ, hia hia hia…"
"Vậy cũng không được, mẹ em đã chờ em ở nhà rồi." Hà Tứ Hải gõ nhẹ ở trên đầu của nàng một cái.
"Ai, lại chơi một chút cũng không được." Huyên Huyên rì rà rì rầm mà đi về phía trước.
"Chơi từ khi tan học cho đến bây giờ, em còn không chơi đủ sao?" Lưu Vãn Chiếu nói.
"Em đó nha, mỗi ngày chơi như vậy, sẽ biến thành tiểu rác rưởi, sau này lớn rồi thì phải làm sao bây giờ?"
"Làm đại rác rưởi thôi." Huyên Huyên nói với vẻ đương nhiên.
Một câu nói khiến cho Lưu Vãn Chiếu nói không ra lời, một hồi lâu nàng mới nói: "Nếu như em là rác rưởi, sẽ không ai nuôi em đâu."
"Không sao, ba mẹ sẽ nuôi em." Huyên Huyên nói với vẻ cực kỳ khẳng định.
"Mới sẽ không."
Huyên Huyên: →_→
"Ánh mắt này của em là có ý gì?" Lưu Vãn Chiếu có một loại cảm giác xấu.
"Chị cũng không biết nấu cơm." Huyên Huyên nói.
"Có ý gì?"
Lưu Vãn Chiếu trong lúc nhất thời còn không phản ứng lại.
"Ý của nàng là nói, em cũng là rác rưởi, ba mẹ không phải cũng nuôi em đó sao? Vậy dĩ nhiên là cũng sẽ nuôi nàng rồi." Hà Tứ Hải lạnh nhạt nói.
"Nói mò, ai là rác rưởi chứ, em rất lợi hại nha?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy tức đến mức đánh cho Hà Tứ Hải một cái.
"Em đánh anh làm gì? Đây lại không phải anh nói, đây là Huyên Huyên nói."
Huyên Huyên đang dựng thẳng lỗ tai nghe vậy thì lập tức cất bước chạy.
"Em đứng lại, em đừng chạy, chị không đánh em." Lưu Vãn Chiếu nổi giận đùng đùng.
Nàng vén tay áo lên chuẩn bị đuổi theo, lại bị Hà Tứ Hải kéo lại.
"Em làm gì thế, đang mang thai, lại vừa ăn cơm xong, em lại còn muốn chạy?"
"Nhưng mà…Nhưng mà…" Lưu Vãn Chiếu tức giận rồi.
"Ha ha… Chị đuổi không kịp em nha, chị đuổi không kịp em nha."
Huyên Huyên thấy Lưu Vãn Chiếu không đuổi kịp thì quay đầu lại làm mặt quỷ khiêu khích.
"Uyển Uyển, giúp dì bắt lấy nàng." Lưu Vãn Chiếu nói với Uyển Uyển ở bên cạnh.
"Hia hia hia…"
"Dì đang nói chuyện với cháu đó, cháu đừng cười."
"Hia hia hia…"
"Chuyện này thì có cái gì mà cười đây?" Lưu Vãn Chiếu có chút bất đắc dĩ nói.
"Không phải việc này buồn cười, nàng chỉ là đơn thuần không muốn giúp em." Hà Tứ Hải ở bên cạnh lại nói.
Lưu Vãn Chiếu lập tức trợn mắt nhìn hắn.
"Anh là thành tâm muốn đối nghịch với em có đúng hay không?" Lưu Vãn Chiếu hầm hừ chất vấn.
Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay.
"Anh chỉ là biểu đạt trực tiếp ra những gì mà các nàng muốn biểu đạt mà thôi, thuận tiện cho em lý giải."
"Ý của anh là chê em đần?" Lưu Vãn Chiếu nổi giận đùng đùng nói.
"Anh không có nói như vậy." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
"Như này còn tạm được." Lưu Vãn Chiếu nói.
Nhưng mà nàng luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Nhưng mà hiện tại không phải là lúc suy nghĩ những thứ này, nàng quay sang hỏi Uyển Uyển: "Dì đối với cháu không tốt sao?"
"Tốt, dì là người đối với cháu tốt nhất ngoại trừ ba mẹ và ông chủ."
Uyển Uyển khẳng định Lưu Vãn Chiếu từ trước tới nay luôn mang thiện ý đối với nàng.
"Nếu như vậy, vì sao cháu lại không muốn giúp dì bắt tên nhóc xấu xa kia." Lưu Vãn Chiếu chỉ chỉ Huyên Huyên phía trước.
"Bởi vì nàng là bạn tốt nhất của cháu, hia hia hia…"
Huyên Huyên cách đó không xa nghe vậy thì trở tay chống nạnh, rất là hài lòng, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy, chạng vạng mới truyền thụ “Kinh nghiệm” cho Uyển Uyển mà nàng đã học được rồi, đây đều là công lao của nàng nha.
Lưu Vãn Chiếu còn muốn nói, nhưng lại bị Hà Tứ Hải kéo lại.
Hà Tứ Hải cúi đầu nói với Uyển Uyển: "Em làm như vậy là vô cùng đúng, các em đi trước đi, anh và dì Lưu sẽ đi ở phía sau."
Uyển Uyển được Hà Tứ Hải khen, đôi mắt to phảng phất như đều lóe ánh hào quang.
Nàng xoay người chạy về phía Huyên Huyên, Huyên Huyên cho rằng Uyển Uyển là tới bắt nàng, liền vừa gào vừa chạy về phía trước.
Hà Tứ Hải cúi đầu xuống, thấy bên cạnh còn có một đứa nhóc yên lặng đi theo bên cạnh bọn họ.
Hà Tứ Hải đang muốn nói chuyện, Đào Tử đã chủ động duỗi tay ra kéo Hà Tứ Hải, sau đó đẩy giữa hai người ra, tay còn lại kéo Lưu Vãn Chiếu.
Ba người vừa đi vừa nhìn, tất cả đều vui vẻ.
Đặc biệt là Đào Tử, cười vô cùng xán lạn.
Về nhà rồi.
…
"Tự chị nói đó nha, chị không đánh em nha."
Mắt thấy sắp đến cửa nhà, Huyên Huyên dù sao mình cũng không thể trốn được nữa, thế là đàm phán cùng Lưu Vãn Chiếu.
"Chị nói, thế nhưng em trở về cũng không thể nói với ba mẹ là chị buổi tối ăn xiên nướng."
"Được." Huyên Huyên nghe vậy thì cũng đáp ứng một tiếng.
"Đừng đáp ứng thẳng thắn như thế, nếu như em mà lỡ miệng, sau này chị sẽ đánh bù lại một trận."
"Yên tâm đi, em là đứa nhỏ tốt nhất, là đứa nhỏ biết giữ bí mật nhất." Huyên Huyên vỗ ngực nhỏ đảm bảo.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu luôn cảm thấy có chút không đáng tin, thế nhưng cũng không có cách nào.
Lúc đi ngang qua gác cổng, Uyển Uyển nhón mũi chân xem xét bên trong một chút.
"Chú đang dùng cơm sao."
Bảo vệ ngồi ở trong phòng bảo vệ nhìn thấy mấy đứa nhóc thì cười cười và vẫy tay với các nàng.
Mấy đứa nhóc dễ thương thường xuyên chơi đùa ở trong tiểu khu, hắn đương nhiên là nhận ra.
Bảo an của khu biệt thự bên này còn nghiêm ngặt hơn cả Ngự Thủy Loan.
Bảo an đều là quân nhân xuất ngũ, mỗi ngày 24h đều có người tuần tra, các nơi đều có quản chế.
Đương nhiên phí quản lý chung cư cũng cao.
"Uyển Uyển." Mấy người mới vừa vào tiểu khu, bên cạnh đã truyền đến tiếng của Chu Ngọc Quyên.
"Mẹ."
Uyển Uyển giang hai cánh tay, trực tiếp nhào tới.
Chu Ngọc Quyên ngồi xổm người xuống, ôm nàng vào trong lòng.
"Bảo bối, buổi tối ăn rất nhiều thịt đúng chứ? Mẹ cắt cho con chút trái cây, con có muốn ăn chút gì hay không." Chu Ngọc Quyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con gái.
"Oa, mẹ của Uyển Uyển thật là tốt nha." Huyên Huyên ở bên cạnh lộ ra vẻ hâm mộ.
"Chẳng lẽ mẹ em không tốt sao?" Lưu Vãn Chiếu lập tức hỏi nhóc con.
Huyên Huyên nghe vậy thì giật mình một cái, sau đó lớn tiếng nói: "Đương nhiên là tốt, mẹ em là người mẹ tốt nhất."
Rất hiển nhiên, nàng học thông minh rồi, nói xong còn lặng lẽ nhìn bốn phía, sau đó liếc mắt liền thấy Tôn Nhạc Dao đang ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn nàng.
"Mẹ." Huyên Huyên cũng giang hai cánh tay chạy tới.
"Nhóc con này, hiện tại làm sao lại trở nên thông minh như vậy chứ?" Lưu Vãn Chiếu có chút khổ não nói.
"Không phải là nàng trở nên thông minh, mà là…"
"Mà là cái gì?"
"Mà là mẹ trở nên đần?" Đào Tử thăm dò nói.
Lưu Vãn Chiếu: →_→
"Ba ba nói." Đào Tử lập tức bán đi Hà Tứ Hải.
"Anh lại bắt nạt em?"
Lưu Vãn Chiếu tức đến mức bấm nhẹ một cái ở trên cánh tay của Hà Tứ Hải.
Nhưng mà bắp thịt căng cứng làm cho nàng trực tiếp trượt, không có chút cảm giác bấm nào.
“Ha ha, mẹ, chị và ông chủ lại đang yêu đến yêu đi." Huyên Huyên ngồi ở trên đùi Tôn Nhạc Dao, cười ha hả nói.
Chuyện là chuyện như thế, lời cũng là lời như thế, thế nhưng sao nghe cứ cảm giác kỳ quái thế nào đấy?
------
Dịch: MBMH Translate