Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1445 - Chương 1445: Ngẫu Nhiên Gặp Ở Trấn Nhỏ.

Chương 1445: Ngẫu Nhiên Gặp Ở Trấn Nhỏ. Chương 1445: Ngẫu Nhiên Gặp Ở Trấn Nhỏ.

"Tiếp dẫn đại nhân ngài tới rồi?"

"Tiếp dẫn đại nhân, đã lâu không gặp."

"Tiếp dẫn đại nhân, đi vào ngồi một chút."

Hà Tứ Hải mang theo Uyển Uyển, lại đi tới trấn hồ Kim Hoa đã lâu không tới.

Sắp đến ngày 15 tháng 7 rồi, người quen thuộc cũng càng ngày càng nhiều, không chỉ là ông chủ cửa hàng bên cạnh, còn có người đi trên đường, đều dồn dập nhận ra Hà Tứ Hải và chào hỏi hắn.

"Ngài chính là tiếp dẫn đại nhân sao? Tôi là ba của Hồ Thanh Nghiên." Một người đàn ông trung niên ngăn cản đường đi của Hà Tứ Hải.

"Đến sớm như vậy sao?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

"Tôi và mẹ của Thanh Nghiên cũng đã về hưu rồi, ở nhà cũng là nhàn rỗi, cho nên liền sớm lại đây."

Người nói chuyện với Hà Tứ Hải chính là Hồ Lập Quân, là cha của người bạn tự sát vì tình Hồ Thanh Nghiên của Ninh Đào Hoa.

Mẹ của Hồ Thanh Nghiên - Tống Nghị Bình có chút kích động mà nhìn Hà Tứ Hải.

Lúc ánh mắt của Hà Tứ Hải rơi xuống trên người nàng, nàng lập tức kích động nói: "Tiếp dẫn đại nhân, đã lâu không gặp."

"Đây là con trai của tôi, anh trai của Thanh Nghiên, Hồ Lam Hải, con trai, mau chào hỏi đi." Hồ Lập Quốc kéo người trẻ tuổi bên cạnh qua rồi nói.

"Tiếp dẫn đại nhân, xin chào." Hồ Lam Hải có chút ngạc nhiên mà đánh giá Hà Tứ Hải.

"Thật không lễ phép, chào cái gì đó? Đang nói chuyện với người nào đấy?" Hồ Lập Quốc trực tiếp đánh cho hắn một lòng bàn tay.

Hắn đánh giá Hà Tứ Hải, Hà Tứ Hải cũng đang quan sát hắn, một người đàn ông rất cường tráng, cạo đầu đinh, nhìn qua rất có tinh thần.

"Mới thả ra, có chút không hiểu chuyện cho lắm." Hồ Lập Quốc cười nói.

"Không sao, nhưng mà các người đến quá sớm rồi, phí dụng mỗi ngày cũng không ít đúng không. Như vậy, các người nói cho tôi mình ở chỗ nào, tôi để người sắp xếp cho các người một hồi.” Hà Tứ Hải nói.

Thực ra trước đó Hồ Lập Quốc một nhà chưa từng thấy Hà Tứ Hải, bởi vì là bạn của Ninh Đào Hoa, cho nên nhờ Ninh Đào Hoa ra mặt.

Nhưng mà vừa nãy bọn họ nghe xung quanh gọi Hà Tứ Hải là tiếp dẫn đại nhân, hắn lúc này mới phản ứng được, người trẻ tuổi trước mắt là người mà bọn họ muốn tìm.

Nói thực sự, bọn họ đi tới Hợp Châu, đi tới trấn hồ Kim Hoa, quả thực như là ruồi không đầu vậy.

Hiện tại nhìn thấy Hà Tứ Hải, cuối cùng cũng yên lòng, đồng thời phát hiện xung quanh thì ra cũng có nhiều người biết tiếp dẫn đại nhân như vậy.

Trấn nhỏ mà bọn họ vốn cho là cực kỳ xa lạ lại bỗng nhiên trở nên thân thiết hơn nhiều.

"Không, không cần, chúng tôi còn có chút tích trữ, đủ để đợi ở đây một thời gian ngắn, vừa vặn cũng giải sầu." Hồ Lập Quốc vội vàng từ chối.

"Ăn cơm có thể tới chỗ của tôi, không thu tiền của anh." Chủ quán bên cạnh lớn tiếng nói.

Người nói chuyện chính là cha của Thường Tuấn Khải - Thường Quốc Quang, hắn đang đứng ở trước tiệm phá lấu nhà mình.

"Cảm ơn lão ca." Hồ Lập Quốc cảm kích chắp tay.

"Tôi đang nói mấy ngày nay sao cứ thấy các người lắc lư ở trên con phố này, ai, không nghĩ tới đều là người cùng hoàn cảnh, rảnh rỗi thì đến trong cửa hàng ngồi một chút." Thường Quốc Quang nói với vẻ có chút chán nản.

"Được, được, đến lúc đó nhất định nói không ngừng." Hồ Lập Quốc cảm kích nói.

Có thể gặp được tri âm ở nơi đất khách tha hương, cũng là một chuyện may mắn.

Hà Tứ Hải nói vài câu với Hồ Lập Quốc rồi tách ra, tiếp tục mang theo Uyển Uyển đi dạo ở trên đường.

Mắt thấy đã đến buổi trưa, hắn trực tiếp mang theo Uyển Uyển đến quán cơm mà La Hoan mở ở trên trấn.

La Hoan nhận được tin tức, rất nhanh đã chạy tới.

"Anh tới đây làm gì?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

"Lại đây ăn cơm với anh." La Hoan cợt nhả nói.

"Tôi ăn cơm còn cần anh bồi?" Hà Tứ Hải khinh thường nói.

"Tôi mời khách." La Hoan nói.

Dù sao cũng là tiệm nhà hắn, căn bản là sẽ không thu tiền hắn.

"Uyển Uyển, muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi." Hà Tứ Hải đưa Menu cho Uyển Uyển.

"Nhưng em không biết chữ." Uyển Uyển nhỏ giọng nói.

"Không biết chữ không sao cả, em nhìn hình ảnh xem cái nào ăn ngon thì gọi cái đó, dù sao ngày hôm nay là chú La Hoan mời khách." Hà Tứ Hải nói.

"Anh trai… Phải gọi anh trai." La Hoan nói.

"Anh chắc chắn chứ?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

Nếu như Uyển Uyển thật sự gọi hắn là anh trai, Lâm Trạch Vũ biết được mà không tức giận mới lạ.

"Đúng rồi, anh đến cũng vừa lúc, có chuyện cần anh đi làm một hồi."

"Chuyện gì?"

"Lập cái bảng hiệu ở lối vào của thôn trấn, để cho người thân tới tham gia tết trung nguyên đăng ký họ tên, rồi sắp xếp cho bọn họ một chỗ ở và chỗ ăn cơm, về phần phí dụng thì đi tìm Tiền Tuệ Ngữ, tôi sẽ đánh tiếng với nàng."

"Điểm ấy là việc nhỏ, nói cái gì mà phí dụng hay không phí dụng, tôi bao hết." La Hoan nghe vậy liền đáp ứng.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn hắn, cũng không chối từ, mà là hỏi: "Chuyện tôi xin nhờ, các người tiến triển thế nào rồi?"

"Thực ra thì, muốn khiến cho mọi người rời đi thực sự có hơi phiền toái, cũng không phải là tất cả mọi người đều đồng ý đi ra ngoài, vì lẽ đó chúng tôi đã thương lượng một chút, chuẩn bị trực tiếp mua lại trấn nhỏ."

Hà Tứ Hải: …

"Biểu tình này của anh là có ý gì, đây chính là phương pháp đơn giản nhất."

"Các người là thật lòng?"

"Đương nhiên là thật lòng, tập đoàn Thiên Hợp chúng tôi, tập đoàn Lâm thị, còn có nhà Phạm Hồng Ba sẽ bỏ vốn chung, như vậy một nhà thực ra cũng không tốn bao nhiêu tiền."

La Hoan nói rất nhẹ nhàng, muốn thu mua toàn bộ trấn nhỏ thì không tốn mấy trăm triệu thì không mua nổi.

Hơn nữa, nói là mua trấn nhỏ, trên thực tế chỉ là thu mua nhà trên trấn.

Đồng thời chuyện này còn cần câu thông với cơ quan địa phương, bởi vì rất nhiều quyền tài sản đều nằm ở trong tay chính phủ.

Thế nhưng có hai xí nghiệp lớn như tập đoàn Thiên Hợp và tập đoàn Lâm thị tiếp nhận, chỉ cần có thể bảo đảm cho sự đầu tư và khai phá sau này, cơ quan địa phương còn ước gì đưa ra ngoài, bỏ tiền ra phỏng chừng đều đồng ý.

"Cái quỹ kia của anh có cần phải ném thêm chút tiền vào hay không?" La Hoan hỏi.

Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, lại lắc lắc đầu.

Hắn thành lập quỹ Đào Tử là vì để trợ giúp người khác, mà không phải vì kiếm tiền.

Nếu như nhìn cái gì kiếm được tiền đều muốn dính líu một tay, cuối cùng chỉ có thể trở nên mập mạp, biến thành một tập đoàn mang tính lợi nhuận, như này không phù hợp với dự tính ban đầu của hắn.

Hắn không thiếu tiền, cũng không cần nhiều tiền như vậy, cho nên không muốn tự tăng thêm buồn phiền.

Thấy Hà Tứ Hải không đồng ý, La Hoan cũng không để ý.

"Nhưng mà các người cần nghĩ kĩ, dù sao thu mua một trấn lớn như vậy cũng cần phải có lợi nhuận mới được, không thể bởi vì tôi mà cuối cùng lỗ vốn. Chuyện này hoàn toàn không cần thiết."

"Đó là chuyện đương nhiên, tập đoàn Thiên Hợp chúng tôi có kinh nghiệm trên phương diện này, sẽ cải tạo trấn nhỏ lại lần nữa, chế tạo thành mấy điểm du lịch trọng điểm của khu thành thị lân cận."

Lời của La Hoan cũng là lời nói thật, bọn họ thu mua thôn trấn không chỉ là vì nịnh nọt Hà Tứ Hải.

Một mặt là vì làm quan hệ chính phủ.

Một mặt bọn họ kinh doanh khách sạn, có một điểm du lịch thuộc về mình, sẽ có rất nhiều chỗ tốt đối với chuyện làm ăn của bọn họ.

"Được thôi, vậy cứ như thế đi, Uyển Uyển, em có cái gì muốn ăn không?" Hà Tứ Hải quay đầu hỏi Uyển Uyển đang lật xem Menu ở bên cạnh.

Vẻ mặt của nhóc con đầy xoắn xuýt, trong lúc nhất thời không biết ăn cái gì mới tốt.

"Không biết ăn cái gì, vậy thì gọi mỗi thứ một phần, phục vụ…" La Hoan nói là rất hào khí.

Hà Tứ Hải cũng không ngăn hắn lại, sức ăn của hắn vốn lớn, hơn nữa món ăn trên thực đơn thực ra cũng không nhiều, thật sự gọi mỗi thứ một phần cũng không có gì.

"Hia hia hia…"

Lại có thể ăn bữa tiệc lớn, Uyển Uyển đương nhiên là rất hài lòng, nhưng không biết tại sao, nàng bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của Huyên Huyên ở trên bờ cát ngày hôm qua.

"Lẽ nào mình đúng là một đứa nhỏ ngốc?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment