Huyên Huyên bị Đào Tử véo vài lần, cuối cùng đã đàng hoàng hơn.
Sau đó nàng bị Đào Tử kéo qua đi tiếp tục ngoan ngoãn chơi trò chơi, Uyển Uyển chạy tới muốn chơi cùng với bọn họ, nàng nói với bọn họ nàng làm mẹ.
Nhìn thấy bộ dạng của Huyên Huyên như thế, Hà Tứ Hải không khỏi không cảm khái một câu, cô bé thực sự là một ngày không đánh không thoải mái mà.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hà Tứ Hải vang lên, cầm lên vừa nhìn, là một dãy số xa lạ từ nơi khác.
Hà Tứ Hải trong lòng không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn rất ít khi cho người khác dãy số này, chứ đừng nói là người từ nơi khác, hơn nữa hắn cũng rất ít khi đăng ký trên các Website lộn xộn trên mạng.
Cho nên rất ít nhận được các cuộc gọi mời chào hàng quảng cáo, vẫn luôn rất yên tĩnh.
Suy nghĩ một chút, vẫn là nhận nghe điện thoại.
"Xin chào, xin hỏi ngài là tiếp dẫn đại nhân sao?"
Ngay vào lúc này, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói cung kính của một người đàn ông.
Có thể gọi ra thân phận của hắn, nhất định là người nhà của những người đã chết hoàn thành tâm nguyện trước đó, trong chốc lát, hắn liền nhớ ra đó là ai.
Một mặt, đó là trí nhớ siêu phàm hiện tại của hắn.
Ở một phương diện khác, hắn hiếm khi để lại số điện thoại của mình cho người nhà của người đã chết.
"Ông là ba của Lâm n?"
"Đúng, tiếp dẫn đại nhân, ngài còn nhớ tôi sao?"
"Đứa nhỏ đã ra đời rồi à?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Buổi trưa hôm nay ra đời, cho nên ... Cho nên còn phải làm phiền ngài ... Đương nhiên, ngài cũng có thể nói cho chúng tôi biết ngài ở đâu, chúng tôi đưa đứa nhỏ đến một chuyến cũng được." ba của Lâm n, Lâm Hữu Hồng rất cung kính mà nói.
"Vợ của ông vừa mới sinh con, Lâm n cũng vừa ra đời, cũng đừng có giằng co, như vậy đi, ông thêm WeChat của tôi, sau đó gửi cho tôi một bức ảnh chụp xung quanh." Hà Tứ Hải nói.
"Chụp hình?" Lâm Hữu Hồng có chút không hiểu.
Nhưng Hà Tứ Hải đã cúp điện thoại, thế là suy nghĩ một chút, hắn chụp một bức hình xung quanh, lại thêm tài khoản Wechat của Hà Tứ Hải, rất nhanh đã được thông qua, hắn vội vàng đem bức ảnh gửi qua.
Nhưng mà Hà Tứ Hải đã không nói nên lời khi nhìn thấy bức ảnh được gửi qua.
Đây là một bức ảnh chụp trong hành lang, điểm mấu chốt là nó đen ngòm, trên thế giới có hàng ngàn hành lang, thế nhưng cũng có hàng vạn hành lang tương tự nhau, nó không có bất kỳ giá trị tham khảo nào đối với Uyển Uyển.
Thế là chỉ có thể để Lâm Hữu Hồng chụp lại một tấm hình khác.
Lần này Hà Tứ Hải đã nói rất rõ ràng.
Lâm Hữu Hồng chạy xuống tầng dưới của bệnh viện, chụp ảnh toàn bộ tòa nhà bệnh viện và gửi cho Hà Tứ Hải.
"Uyển Uyển, đừng chơi nữa, đi làm chút việc với anh."
Hà Tứ Hải vẫy tay với Uyển Uyển đang đóng vai mẹ.
Sau đó không chỉ Uyển Uyển chạy tới, Đào Tử với Huyên Huyên cũng chạy tới.
"Chúng con cũng có thể giúp đỡ làm việc." Đào Tử nói.
"Đúng, chúng em cũng có thể làm việc, chúng em rất lợi hại." Huyên Huyên nói.
"Không cần, không cần đến các em."
Hà Tứ Hải lắc đầu, nhưng là Đào Tử với Huyên Huyên một người kéo quần áo bên trái của hắn, một người kéo quần áo bên phải của hắn, thề sẽ không buông tay nếu hôm nay không mang họ đi với nhau, Hà Tứ Hải bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa bọn họ cùng đi.
Ngẫm lại trước đó Lâm n ở chung với bọn họ cũng không tệ lắm, để cho các nàng đi cùng cũng tốt.
Lâm Hữu Hồng gửi tin nhắn xong, trong lòng mặc dù có chút kỳ quái, thế nhưng cũng không tìm hiểu, hắn định quay lại khoa sản xem vợ con, nhưng là mới vừa bước đến cửa bệnh viện, hắn không khỏi ngây dại.
Hắn quay đầu lại nhìn phía sau, sau đó lại nhìn bốn người 3 nhỏ một lớn, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.
Hắn thăm dò hỏi: "Tiếp dẫn đại nhân?"
"Đã lâu không gặp." Hà Tứ Hải gật đầu chào với hắn.
"hiahiahia ... Xin chào." Uyển Uyển cũng vẫy vẫy tay với hắn.
Lâm Hữu Hồng biết Uyển Uyển, lần trước nàng là đi cùng với tiếp dẫn đại nhân, còn cùng tiếp dẫn đại nhân tất cả ăn một miếng pizza hắn mua cho con gái.
"Chào ngài." Lâm Hữu Hồng vội vàng nói một tiếng.
Sau đó lại hướng về Hà Tứ Hải nói: "Tiếp dẫn đại nhân, ngài đến thực sự quá nhanh, tôi ... Tôi một chút ... Cũng chưa có chuẩn bị."
"Có gì cần phải chuẩn bị chứ, đưa tôi đi xem Lâm n." Hà Tứ Hải nói.
"Được, được, các anh đi theo tôi." Lâm Hữu Hồng vội vàng ở phía trước dẫn đường.
Lúc này Đào Tử kéo vạt áo của Hà Tứ Hải, tò mò hỏi: "Ba ba, có phải là anh Lâm n lúc trước không?"
"Đúng vậy, là anh Lâm n, con còn nhớ hắn sao?"
"Đương nhiên rồi, anh Lâm n rất tốt, đã lâu rồi con chưa có gặp anh ấy."
"Con cũng đã lâu rồi không gặp hắn, lần trước còn nói mời con ăn gà bát, ông chủ, gà bát bát là cái gì? Gà ăn ngon không?"
Lâm Hữu Hồng ở phía trước dẫn đường nghe thấy quay đầu lại, hơi kinh ngạc hỏi: "Các cháu quen biết Lâm n, là bạn của Lâm n à?"
"Đúng rồi, chúng con là bạn tốt." Đào Tử dành trả lời trước nói.
Nhưng là Lâm Hữu Hồng lại có chút nghi hoặc, hắn không nhớ rằng con trai mình có hai người bạn như vậy.
"Lâm Ân sau khi chết thì quen biết bọn họ, ở cùng với nhau mấy ngày." Hà Tứ Hải ở bên cạnh hời hợt nói.
Lâm Hữu Hồng nghe vậy lúc này mới chợt hiểu, trong lòng rùng mình, vội vàng nói: "Là tôi nhiều lời rồi."
"Không có gì."
"Làm phiền các anh đến đây một chuyến rồi, các anh còn chưa ăn cơm, nếu không buổi tối tôi mời các anh ăn đặc sản ở Dung Thành." Lâm Hữu Hồng nói.
Sau đó lại cúi đầu nói với Huyên Huyên: "Lâm Ân không phải nói mời cháu ăn gà bát bát sao? Bác giúp hắn mời cháu."
"Được ạ." Huyên Huyên nghe vậy lập tức đồng ý một tiếng.
"Được cái gì mà được?" Hà Tứ Hải lập tức đưa tay qua gõ đầu nhỏ nàng một cái.
"Gà Bát bát cay như vậy, một đứa bé như em làm sao có thể ăn được?"
"Thật sự rất cay ạ?"
"Đương nhiên, cay đến mức em có thể phun lửa."
Huyên Huyên nghe vậy trợn mắt lên, giật mình nói: "Lâm Ân lại dám gạt em sao?"
"hiahiahia ... Không có nha." Uyển Uyển ở bên cạnh nói.
"Làm sao không có, ông chủ nói gà bát bát rất cay, cay đến mức bốc hỏa."
Huyên Huyên bày ra tư thế đầu hàng, tay nhỏ gãi gãi, bộ dáng giống như rất uất ức.
"Lâm Ân nói mời em ăn, có ăn hay không là chuyện của em, làm sao có thể nói hắn lừa em được chứ?" Uyển Uyển nói.
Huyên Huyên:...
Hình như cũng có đạo lý nha.
"Vậy em ăn, cay phun lửa em cũng ăn." Huyên Huyên hầm hừ mà nói.
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đi tới phòng sinh.
Trong phòng sinh có hai cái giường, nhưng mà gia đình ở giường bên cạnh có lẽ đã ra ngoài rồi.
Chỉ còn lại mẹ của Lâm Ân, Nhiệm Lệ Văn nằm ở trên giường nghỉ ngơi, bên cạnh còn có một cái nôi nhỏ.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào, Nhiệm Lệ Văn đang mặc áo choàng bệnh viện rộng thùng thình, vội vàng ngồi dậy.
"Cô không cần đứng dậy đâu, cô nghỉ ngơi đi, tôi xem Lâm n một chút." Hà Tứ Hải nói.
Thế nhưng rất hiển nhiên, Nhiệm Lệ Văn cũng không hề nghe theo, mà vẻ mặt cảm kích nói: "Tiếp dẫn đại nhân, ngài tới thật nhanh."
Hà Tứ Hải gật đầu, đi về phía cái nôi.
Mà lúc này Đào Tử với Huyên Huyên vẫn còn đang tìm kiếm Lâm n ở chỗ nào.
Uyển Uyển biết rõ, cho nên đi theo phía sau Hà Tứ Hải, lay chiếc nôi nhìn vào phía trong.
Bên trong có một em bé với làn da đỏ hỏn, toàn thân nhiều nếp nhăn.
Thế nhưng Uyển Uyển chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra hắn.
"Oa, Lâm n, cậu trở nên xấu quá nha." Uyển Uyển kinh ngạc nói.
Đào Tử với Huyên Huyên nghe vậy cũng xông tới, vẻ mặt tò mò nhìn đứa bé ở trong nôi.
"Đây là Lâm Ân à?"
Mà hai vợ chồng Lâm Hữu Hồng ở một bên vẻ mặt thấp thỏm nhìn xem.
"Trẻ con sinh ra đều như thế này, các em cũng giống vậy, đợi từ từ lớn lên, nẩy nở liền đẹp."
Hà Tứ Hải một bên giải thích cho các nàng, một tay vừa vỗ trán đứa bé.
------
Dịch: MBMH Translate