Dưới ánh mắt lo lắng của hai vợ chồng Lâm Hữu Hồng, bàn tay Hà Tứ Hải vỗ nhẹ lên trán đứa bé.
Đứa bé đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra, có phần mê man nhìn xung quanh.
Hai vợ chồng vốn cho là nó sẽ khóc, không nghĩ tới nó nhìn xung quanh, sau đó nở nụ cười.
Khóe miệng hơi nhếch lên, hai mắt híp lại, lộ ra một nụ cười sạch sẽ nhất trên đời.
"..."
Lâm Ân nỗ lực muốn đưa tay ra, tuy nhiên làm sao cũng nâng lên không được, thậm chí nói chuyện, cũng chỉ có thể phát ra âm thanh a a a, căn bản không nói ra được.
"Xin chào, tiểu Lâm Ân." Hà Tứ Hải đưa tay ra vẫy với cậu bé.
"..." Lâm Ân nhẹ nhàng hừ hai tiếng, dường như đã dùng hết tất cả khí lực trên người.
"Không sao, từ từ rồi sẽ tốt lên, phải khoẻ mạnh lớn lên nha." Hà Tứ Hải lại vươn tay nhẹ vỗ trán của hắn.
Lâm Ân ban đầu cảm thấy choáng váng, bất lực, ngay lập tức cảm thấy tinh thần sáng láng.
"Lâm Ân?"
Ba đứa nhỏ chụm đầu vào nhau, tò mò nhìn em bé nhỏ trước mắt.
"..."
Lâm n nhìn thấy các cô rất vui vẻ, không tự chủ duỗi ra hai tay, lúc này mới phát hiện, tay của mình vậy mà có thể giơ lên, sau đó chân của nó cũng nhấc lên, tứ chi ở trong nôi loạn vung loạn đạp.
"Ha ha ..." Lâm Ân phát ra tiếng cười vui vẻ.
"Lâm Ân, anh trở nên thật nhỏ, anh bây giờ là em trai nhỏ nha."
"Lâm Ân, mau lớn rồi cùng đi chơi với chúng em."
"Lâm Ân, anh lừa người, ông chủ nói gà bát bát rất cay nha, bản thân anh có dám ăn hay không? Có cay đến bốc hỏa không?"
"Gọi chị đi ..."
"Không gọi chị, đánh cậu nha, cậu bây giờ chạy không được, hiahiahia ..."
"Oa, mặt của hắn nhìn thật mềm, véo lên rất đã."
...
Mấy đứa nhỏ vây quanh cái nôi líu ra líu ríu, hai vợ chồng Lâm Hữu Hồng hai ở bên cạnh vẻ mặt căng thẳng.
Dù sao Lâm n cũng vừa mới sinh ra, thân thể vẫn còn rất yếu, bọn họ thật sự lo lắng ba đứa nhỏ sẽ làm Lâm Ân bị thương.
Nhưng mà thân phận của các nàng lại không bình thường, hai vợ chồng Lâm Hữu Hồng căn bản không dám mở miệng ngăn cản.
Cũng may ba đứa nhỏ cũng là ngoài miệng nói một chút, cũng không hề đưa tay.
Mà Lâm Ân nằm ở trong nôi,... A a ... Mà đáp lại các nàng, giống như đang nói chuyện với các nàng bình thường vậy, cũng vì lần nữa có thể gặp được các nàng mà cảm thấy vui vẻ.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Đôi mắt của Lâm n lại trở nên nhỏ lại, Hà Tứ Hải liền biết hắn hẳn là bắt đầu mệt rã rời rồi, dù sao trẻ con vừa ra đời, tinh lực có hạn.
"Đi rồi sao? Chúng con còn muốn ở đây chơi với Lâm Ân một lúc nữa." Đào Tử có phần thất vọng nói.
"Lâm Ân bây giờ còn quá nhỏ, phải nghỉ ngơi thật tốt, chờ hắn lớn hơn một chút lại tới tìm hắn chơi."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, ba còn có thể gạt con sao?"
"→ _ → "
"Ánh mắt của con là ý gì, đi thôi." Hà Tứ Hải kéo đầu nhỏ của nàng.
"Lâm Ân, cậu nhớ kỹ nha, còn chưa có mời tôi ăn gà bát bát, cậu cũng đừng quên, cậu là lôi kéo qua đấy."
Huyên Huyên nói xong, đuổi theo Hà Tứ Hải đi ra ngoài.
"Lâm Ân, tạm biệt ... hiahiahia ..."
"..."
Lâm Ân nằm ở trong nôi quơ múa tay nhỏ, dường như là đang tạm biệt với bọn họ.
"Để tôi tiễn mọi người." Lâm Hữu Hồng nói.
"Tôi không tiện tiễn mọi người, đợi khi nào Lâm n được trăm ngày, mọi người nhất định phải tới, tôi sẽ cẩn thận chiêu đãi mọi người, cám ơn mọi người." Nhiệm Lệ Văn vẻ mặt cảm kích nói.
"Không có chuyện gì, cô chăm sóc đứa bé đi."
Hà Tứ Hải mang theo ba đứa nhỏ rời đi cũng không quay đầu lại.
"Tiểu ân ..." Nhiệm Lệ Văn lúc này vội vàng đi tới trước cái nôi.
"Con có nhận ra mẹ không?"
"u ..." Lâm Ân giang hai cánh tay, dường như muốn ôm một cái bình thường.
Một tiếng kêu mơ hồ này, khiến Nhiệm Lệ Văn rơm rớm nước mắt, cô nhẹ nhàng bế con lên, kề sát ở trong ngực của mình.
"Bảo bối."
......
"Được rồi, anh cũng trở về đi, không cần tiễn." Hà Tứ Hải nói với Lâm Hữu Hồng.
"Được, cái này ..." Lâm Hữu Hồng lấy ra một tấm chi phiếu, muốn đưa cho Hà Tứ Hải.
"Làm cái gì vậy?"
"Chúng tôi cũng không có cái gì tốt để cảm ơn ngày, trong này có chút tiền, ngài không nên ngại ít, đây là một chút tâm ý của chúng tôi." Lâm Hữu Hồng có phần lúng túng nói.
Vì số tiền này quả thực không nhiều, thế nhưng đã là tất cả những gì mà họ dành dụm được.
Thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không có nhận, mà là hỏi: "Vừa nãy hình như tôi thấy trong ví của ông có tiền mặt?"
" y... Một ít, bệnh viện nộp phí có lúc phải dùng đến một ít tiền mặt." Lâm Hữu Hồng không hiểu Hà Tứ Hải là có ý gì.
"Cho tôi đi." Hà Tứ Hải nói.
"Hả ... Được." Lâm Hữu Hồng vội vàng móc bóp ra.
Thế nhưng chưa kịp hắn mở ra, Hà Tứ Hải trực tiếp cướp đi, mở bóp tiền ra, không phải rất nhiều, chỉ có ba tờ tiền màu đỏ, ngoài ra còn có năm mươi tệ, mười tệ, vụn vặt.
Hà Tứ Hải trực tiếp lấy hết số tiền đó, ngay cả hai đồng tiền xu cũng không buông tha, tổng cộng là 382 tệ.
"Số tiền này xem như là ông cảm ơn tôi, vừa vặn chúng tôi còn chưa ăn cơm tối, đi ăn chút đồ ngon ở Dung Thành."
Hà Tứ Hải nói xong đem ví tiền nhét về trên tay hắn, mang theo ba đứa nhỏ rời đi không quay đầu lại.
Lâm Hữu Hồng nhìn bóp tiền trống không, nước mắt không biết tại sao lại trào ra.
Hắn nước mắt lưng tròng, vẫy tay nói: "Cảm ơn ngài."
Hà Tứ Hải dường như không có nghe thấy bình thường tiếp tục đi hướng về phía trước, Đào Tử với Huyên Huyên kéo tay của hắn.
Chỉ có Uyển Uyển quay đầu lại, giơ giơ tay nhỏ.
"hiahiahia ..."
Sau đó chân ngắn lại vội vàng bước theo, đuổi lên trước mặt đám người ông chủ.
"Tối nay các con muốn ăn cái gì?"
"Gà Bát bát."
"Được, đợi lát nữa em không cay đến mức khóc là được."
"Hừ, em sẽ không đâu." Huyên Huyên lời thề son sắt mà nói.
"Ô ô ô ô ... Ông chủ, thật cay nha, làm sao lại cay như vậy chứ?" Trên mặt Huyên Huyên mang nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở nói.
Miệng của cô bé cay đến sưng lên, như hai cái cây xúc xích.
Đào Tử với Uyển Uyển ở bên cạnh cười trộm.
Sau đó đắc ý mà ăn bánh dày đường đỏ.
"Hai người ăn chậm một chút, ô ô ô ... Chừa cho em một ít."
Được, cũng đã như vậy rồi, còn băn khoăn ăn.
"Em chờ một chút."
Hà Tứ Hải đi tới trước quầy phục vụ, muốn mua bình nước, nhưng mà không có bán nước, chỉ có Coca, thế là Hà Tứ Hải đã mua một chai coca lạnh.
Hắn không đưa ba đứa nhỏ đi về nhà để ăn tối.
Lưu Vãn Chiếu thật vất vả "Thông khí" một lần, chờ đến lúc này có cơ hội cô đều cùng với Tiền Tuệ Ngữ đi dạo đến tối, cơm tối cũng ở bên ngoài ăn.
Cho nên Hà Tứ Hải mang theo ba đứa nhỏ, tìm một nhà hàng đặc sản Dung Thành được giới thiệu qua ứng dụng dành cho người sành ăn trên điện thoại di động của hắn.
Hà Tứ Hải cầm Coca trở về chỗ ngồi, đem Coca đặt ở trước mặt Huyên Huyên nói: "Uống chút đi, uống chút liền hết cay."
Huyên Huyên nhìn Coca, lộ ra vẻ giật mình nói: "Ông chủ, em không muốn uống thuốc, ô ô ô ..."
"Thuốc gì? Đây là Coca." Hà Tứ Hải có chút cạn lời.
"Chị gái nói đây là thuốc, rất đắng, rất khó uống, trẻ con uống liền không cao lớn được." Huyên Huyên mang theo tiếng khóc nức nở nói.
Hà Tứ Hải:...
------
Dịch: MBMH Translate