Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1449 - Chương 1449: Buổi Tối Vui Vẻ.

Chương 1449: Buổi Tối Vui Vẻ. Chương 1449: Buổi Tối Vui Vẻ.

"Ha ha, thuốc thật ngon ..."

Huyên Huyên ôm chai coca, ngây ngô cười.

Sau đó lại bắt đầu tức giận.

"Chị là người xấu, nói là đắng, trẻ con không thể uống, uống vào sẽ không cao lớn được."

"Cái đó chị gái của em nói đúng chứ không có sai, trẻ con vẫn là nên uống ít, một chai này em không thể một mình uống hết được, ba người các em chia nhau ra uống."

Hà Tứ Hải cầm lấy chai coca trên tay, khuôn mặt nàng đờ đẫn, hắn đem Coca chia ra ba phần, rót cho các nàng mỗi người một ly.

"Ai ..." Huyên Huyên thở dài thật sâu, vốn là chai lớn, biến thành một ly lớn, thật thất vọng nha.

Nhưng mà nàng không dám nói, bởi vì nàng biết, nếu như mình nói ra, có thể một ly cũng sẽ không có.

"Về nhà em nhất định phải bắt chị bồi thường cho em." nàng nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Sau đó nàng cầm ly nhấp một ngụm.

"Ha ..."

Nước bọt khí lạnh lẽo ở trong miệng nổ tung, vẻ mặt nàng tràn đầy hưởng thụ mà hà hơi.

Nhìn bộ dáng của nàng, Hà Tứ Hải cảm thấy thật mắc cười.

Đào Tử với Huyên Huyên cũng thận trọng hớp một ngụm.

Sau đó mắt sáng rực lên, miệng lớn mở ra.

"Cẩn thận chậm một chút, đừng để mình bị sặc."

Vừa mới dứt lời, Đào Tử đã bị sặc, Coca từ mũi phun ra ngoài, sặc đến nước mắt lưng tròng, bộ dáng giống như sắp khóc.

"Con nói xem con đi, cũng không có ai cướp của con, uống vội vã như vậy làm gì?" Hà Tứ Hải vội vàng giúp nàng vỗ lưng.

"Huyên Huyên sẽ cướp của con."

"Hả?"

Huyên Huyên ôm cái ly cảm giác mình bị tổn thương.

"Mới không đâu, chị cũng có."

"Uống xong chị sẽ không còn." Đào Tử nghiêm túc nói.

"Uống xong chị cũng không cướp của em." Huyên Huyên bướng bỉnh nói.

Sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Uyển Uyển ngồi đối diện.

"hiahiahia ... Rầm, rầm ..."

"Em cũng uống chậm lại một chút cho anh."

Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ gò nhẹ đầu nhỏ của nàng.

"hiahiahia ..."

Ăn uống no đủ, tính tiền ra ngoài, Hà Tứ Hải cũng không vội vã mang mấy đứa nhỏ trở về.

Mà là theo đường cái đi hướng về phía trước, để ngắm cảnh đêm của Dung Thành.

Mỗi thành phố đều có những điểm đặc sắc riêng, vẻ đẹp riêng của thành phố, Dung Thành cũng không ngoại lệ, hơn nữa mỗi thành phố đều mang đặc sắc riêng.

Đèn neon nhiều màu sắc, người đi đường qua lại, nói chuyện trên trời dưới biển, rất huyên náo

Hơn nữa Hà Tứ Hải còn phát hiện, có rất nhiều đàn ông với phụ nữ mặc đồ hán phục.

Họ có phong cách và cách cư xử khác nhau, khiến người ta có cảm giác như đang du hành xuyên thời gian và không gian trong trạng thái thôi miên.

Những món ăn vật thơm phức từ hai bên quầy hàng, khiến người ta ngửi thấy mà chảy nước dãi, cho dù đã ăn cơm tối xong, Hà Tứ Hải vẫn không kìm được mua rất nhiều cho ba đứa nhỏ cùng nhau nếm thử.

Ba đứa nhỏ vây quanh một nghệ nhân dệt rơm, hứng thú dạt dào mà nhìn đối phương dùng mấy cây cỏ, đan dệt nên những con vật sinh động.

Bướm, châu chấu, chuồn chuồn, khủng long,... , bàn tay của ông lão như có phép thuật vậy.

Mà lúc này điện thoại di động của Hà Tứ Hải vang lên, là Lưu Vãn Chiếu gọi video điện thoại tới.

"Tứ Hải, các anh đã ăn xong cơm tối chưa?"

Tâm trạng Lưu Vãn Chiếu bây giờ rất tốt.

"Mới vừa ăn xong."

"Chúng em cũng vừa ăn xong, nhưng mà em còn muốn cùng với chị Tiền đi dạo một lúc nữa rồi trở về, không nên quá nhớ em nha."

"Không sao, em không cần vội, các em cứ chậm rãi đi dạo, bọn anh cũng đang đi dạo phố."

"Ồ, các anh đang ở đâu." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy hơi kinh ngạc hỏi.

Hà Tứ Hải chuyển camera, sau đó là những con phố cổ kính của Dung Thành, người đi đường qua lại, những cửa hàng màu đỏ,v.v lọt vào trong mắt Lưu Vãn Chiếu.

"Dung Thành, bọn anh mới vừa ăn đặc sản của Dung Thành, đang tản bộ một chút, thuận tiện tiêu cơm một chút."

Hà Tứ Hải hướng camera về hướng ba đứa nhỏ, sau đó mới lần nữa quay lại mình.

"Ồ, tại sao em không nói chuyện? Mạng lag à?"

Trong ống kính Lưu Vãn Chiếu trợn mắt lên, nổi giận đùng đùng nhìn hắn.

"Có phải không? Vậy anh cúp máy nhé?" Hà Tứ Hải trực tiếp cúp điện thoại, nhưng trong lòng nhịn không được cười trộm.

Hắn cũng không hề lập tức cất điện thoại đi, quả nhiên, sau vài giây có tin nhắn đến, Lưu Vãn Chiếu đã gửi một biểu tượng cảm xúc dùng búa đập vào đầu hắn.

Hà Tứ Hải lúc này mới đem điện thoại bỏ vào trong túi áo.

"Thích cái nào thì chọn một cái đi."

Hà Tứ Hải nói với ba đứa nhỏ đang tha thiết mong chờ.

Thế là rất nhanh ba đứa nhỏ mỗi người chọn lấy một con vật được làm bằng rơm, vui vẻ chạy nhảy trên đường.

Dọc đường đi gặp được các anh chị trẻ tuổi, thấy bộ dạng đáng yêu của bọn họ, cũng không nhịn được tiến tới nói vài câu, có người còn muốn chụp chung một tấm ảnh nữa.

Hà Tứ Hải cũng không từ chối, đứa nhỏ bởi vậy còn nhận được rất nhiều đồ ăn vặt.

Cứ như vậy đại khái đi dạo được một giờ, Lưu Vãn Chiếu rốt cuộc không nhịn được lần nữa gọi điện thoại lại đây.

"Cũng đã mấy giờ rồi, anh còn mang theo mấy đứa nhỏ đi dạo ngoài đường, mau trở về rửa ráy rồi đi ngủ."

"Ồ, em cũng không ở nhà, trở lại cũng không có chuyện gì, bọn anh chơi một lúc nữa rồi về." Hà Tứ Hải cố ý nói.

"Em ... em đã ở nhà rồi, em cũng trở về được một lúc rồi, anh mau về đi." Lưu Vãn Chiếu cố nén lửa giận nói.

"Được, vậy bọn anh lập tức sẽ trở lại."

Hà Tứ Hải cúp điện thoại, gọi ba đứa nhỏ đang lưu luyến không đi lại, tìm một chỗ vắng người, trong nháy mắt về tới nhà ở Hợp Châu.

Quả nhiên, Lưu Vãn Chiếu cũng đã trở về rồi, cô đang khoanh tay ngồi ở trên ghế salon, trên khay trà còn để không ít túi mua sắm, nghĩ đến hôm nay mình đã mua rất nhiều thứ.

Nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu, Huyên Huyên liền nghĩ đến đêm nay uống thuốc, sai rồi, là Coca uống ngon, nàng thích Coca.

Thế là đi lên trước, đứng lại trước mặt Lưu Vãn Chiếu, ôm cánh tay, tức giận nhìn đối phương.

Không hổ là hai chị em, bộ dáng tức giận cực kỳ giống nhau.

Lưu Vãn Chiếu có chút bối rối, vốn là nàng còn muốn dùng phương pháp này đến chỉ trích Hà Tứ Hải, khiến hắn cảm thấy hổ thẹn, lần sau lúc ra ngoài chơi cũng sẽ đưa nàng đi cùng.

Nhưng mà nàng còn chưa bắt đầu, tiểu Đậu Đinh này vậy mà lại là người đầu tiên ra tay, trong lòng cũng không khỏi suy tư, chính mình mấy ngày gần đây cũng không có lừa tiểu Đậu Đinh này cái gì, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, hình như cũng không hề, thế là lại thêm tự tin.

"Em làm cái gì đấy?" Lưu Vãn Chiếu chất vấn.

"Chị lừa em, tên lừa gạt." Huyên Huyên hầm hừ mà nói.

"Chị lúc nào lừa em rồi, em hôm nay nói rõ cho chị, nếu không chị không đánh mông em là không được."

"Lần trước đó, chị gạt em nói đắng, là thuốc, trẻ con không thể uống, chị lừa em."

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy nhíu mày, nàng đã hoàn toàn quên mất chuyện này.

"Đó là Coca, uống rất ngon, em tối hôm nay đã uống rồi, còn uống một ly lớn." Huyên Huyên có phần đắc ý nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy lúc này mới có chút bừng tỉnh, hóa ra là chuyện này.

"Chị không lừa em, trẻ con uống nhiều quá, sẽ không cao lớn được."

"Nhưng đây không phải là thuốc."

"Chị không có lừa em, thật sự không cao lớn được."

"Nhưng đây không phải là thuốc."

Lưu Vãn Chiếu:...

"Em là máy đọc lại à?"

"Em tức giận rồi, về nhà em sẽ nói cho mẹ biết." Huyên Huyên nói.

"Đi, đi, chị cũng không sợ em nói cho mẹ biết."

"Vậy em nói với ba."

"Ba ba chị cũng không sợ."

Thấy Lưu Vãn Chiếu không có dáng vẻ gì sợ hãi, Huyên Huyên có chút hư rồi, suy nghĩ một chút nói: "Vậy em nói với ông chủ, để hắn … để hắn thay vợ khác."

"Em cảm thấy dì Ninh lớn lên xinh đẹp hơn chị, còn có dì Đinh ..."

Hà Tứ Hải dường như nhìn thấy ngọn lửa đang bùng cháy trên đầu Lưu Vãn Chiếu.

Thế là lôi kéo Đào Tử với Uyển Uyển nói: "Các con nhất định khát rồi, đi thôi, ba mang hai người đi uống nước."

Đào Tử với Uyển Uyển nghe vậy có chút mơ hồ, các nàng không có khát chút nào nha, nhưng mà nàng cũng đã bị kéo đi rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment