Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1450 - Chương 1450: Câu Chuyện Thú Vị

Chương 1450: Câu Chuyện Thú Vị Chương 1450: Câu Chuyện Thú Vị

Huyên Huyên có phải kẻ ngốc không?

Đương nhiên không rồi, kiến thức của cô nhóc có hạn nên đôi lúc sẽ như kẻ ngốc vậy.

Nhưng thật ra cô bé rất thông minh.

Ví dụ như chuyện này, cô bé biết mình nếu như vậy sẽ khiến chị gái tức giận.

Nhưng đây lại là mục đích của cô bé.

Bị chị gái lừa nên cô bé rất tức giận, nói với ba mẹ cũng không được gì, đánh cũng đánh không lại, cô bé có thể làm gì chứ?

Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy? Nhưng cô bé rất tức giận, cứ bỏ qua như vậy liệu có cam tâm không?

Cho nên cô bé cố ý chọc Lưu Vãn Chiếu tức giận. Em không vui thì chị cũng phải không vui mới được.

Cô bé không hề sợ việc Lưu Vãn Chiếu đánh mông mình, bởi muốn đánh thì phải bắt được cô bé đã. Ngoài ra cô bé còn có một tuyệt chiêu là biến thành quỷ, như vậy thì không thể đánh cô bé rồi.

Nên lúc Lưu Vãn Chiếu ra vẻ sắp đánh thì Huyên Huyên liền xoay người bỏ chạy.

“Tạm biệt ông chủ, Đào Tử, Uyên Uyên, em về nhà trước nhé.”

Cô bé bỏ chạy nhưng cũng không quên chào tạm biệt.

“Tứ Hải, mau giúp em bắt con bé lại.” Lưu Vãn Chiếu vội đứng dậy nói.

Huyên Huyên nghe thế thì hốt hoảng, cái chân nhỏ chạy càng nhanh hơn.

“Bụng em to thế này rồi, chạy nhanh thế làm gì? Nào, uống chút nước đi…” Hà Tứ Hải nói một cách qua loa.

Lưu Vãn Chiếu vừa nghe thì biết hắn cố ý không giúp mình bắt con bé lại.

Thế là hỏi Uyển Uyển: “Uyển Uyển, con giúp dì bắt con bé lại nhé?”

“…Ố…?”

Uyển Uyển “ô” một tiếng thật dài, mãi vẫn không phản ứng lại, còn Huyên Huyên thì đã sớm chạy mất dạng.

Đào Tử háo hức chờ Lưu Vãn Chiếu nhờ cô bé giúp đỡ, nhưng Lưu Vãn Chiếu lại không thèm nhìn cô bé.

Aizz, Đào Tử cảm thấy rất hụt hẫng.

Nhưng lúc này Hà Tứ Hải lại đi ra cửa, Lưu Vãn Chiếu thầm mừng trong lòng. Quả nhiên chồng đối xử với cô ấy tốt nhất, thế là vội theo sau.

Đào Tử với Uyển Uyển nhìn nhau rồi cũng chạy theo để xem Huyên Huyên có bị bắt lại đánh mông không.

Lúc này Huyên Huyên đã chạy ra khỏi cổng sân, sau đó không quên quay đầu nhìn thử.

Tiếp đó thì thấy Hà Tứ Hải đang đứng ở cổng nhìn cô bé.

“He he he…” Huyên Huyên cười rồi vội vàng xoay đầu đẩy cổng nhà mình ra.

“Ba mẹ ơi, không hay rồi, không hay rồi…chị muốn đánh con, chị ấy muốn đánh chết con…”

Cô bé vừa hét lớn vừa chạy vào trong nhà.

Lưu Trung Mưu nghe thấy âm thanh thì đi ra ngoài, Huyên Huyên đụng trúng ông ấy, lúc này cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Vãn Chiếu ngạc nhiên nhìn Hà Tứ Hải đang đứng ngay cổng.

“Anh đứng đây làm gì?”

Cô vốn nghĩ Hà Tứ Hải đang giúp mình bắt Huyên Huyên, nhưng không ngờ lại đứng im ở đây.

“À, anh không yên tâm con bé một mình về nhà nên mới ra ngoài xem thử.”

Lưu Vãn Chiếu: …

Chắc chắn là cố ý.

Lúc này Lưu Trung Mưu ở sát vách đã bế Huyên Huyên lên.

Sau đó men theo tường nhà, chau mày hỏi Lưu Vãn Chiếu: “Vãn Chiếu, sao con lại bắt nạt Huyên Huyên, con bé còn nhỏ thế này, con không nhường con bé một tí được sao?”

“Con có bắt nạt con bé đâu, con bé chọc con tức chết đây này.”

Còn Huyên Huyên thì len lén làm mặt xấu chọc cô ấy.

“Em đợi đấy cho chị.” Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

Lưu Trung Mưu khẽ chau mày, không ngờ dám đe doạ ngay trước mặt ông ấy.

“Làm chị thì phải ra dáng làm chị.” Lưu Trung Mưu tức giận nói.

Lưu Vãn Chiếu chớp mắt, Lưu Trung Mưu cũng chớp mắt, sau đó vội bế Huyên Huyên “nổi giận đùng đùng” vào trong nhà.

“Con xem, ba đã giúp con mắng chị rồi đó, con đừng giận nữa nhé.”

“Ba lợi hại quá.”

“Đương nhiên rồi, chị con sợ ba nhất đấy.”

“Dạ dạ, vậy nếu ngày mai chị bắt con lại rồi đánh mông thì sao ạ?”

“Cái này…ba cũng không biết, hay là ngày mai con đi làm với ba nhé?”

“Hả?”

Lưu Vãn Chiếu thấy Lưu Trung Mưu bế Huyên Huyên rời đi thì quay người nhìn Hà Tứ Hải.

Thì ngạc nhiên phát hiện Hà Tứ Hải đã biến mất từ lúc nào.

Không những Hà Tứ Hải mà Đào Tử với Uyển Uyển chạy ra hóng hớt cũng không thấy đâu.

Lưu Vãn Chiếu nổi giận đùng đùng quay vào nhà.

Sau đó thì thấy hai đứa nhóc đang ngồi trên ghế sô-pha xem ti-vi.

“Đào Tử, ba con đâu rồi?”

Đào Tử chỉ vào nhà bếp.

Lưu Vãn Chiếu tức giận xông vào nhà bếp.

Hà Tứ hải đang chặt gà thành miếng ở trong bếp.

“Í, sao em lại vào đây? Muốn đến giúp sao? Vậy hay quá, gọt vỏ với rửa củ gừng giúp anh nhé.” Hà Tứ Hải vừa cầm dao vừa nhìn cô ấy.

“A…ồ, được.” Lưu Vãn Chiếu vội đến bồn nước bên cạnh để giúp.

Lúc này mới sực nhớ ra, cô đấm nhẹ vào người Hà Tứ Hải: “Đồ xấu xa, không chịu giúp em.”

“Làm sao giúp em? Cãi nhau với ba em à?” Hà Tứ Hải giả ngốc.

“Em nói đứa nhóc Huyên Huyên này như vậy là không được rồi.” Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

“Được rồi, được rồi, con nít nghịch ngợm một chút không phải sẽ đáng yêu hơn sao? Không cần so đó với cô bé làm gì.”

“Nói giúp con bé như vậy, không phải lời con bé nói lúc nãy cũng là tiếng lòng của anh đấy chứ?”

“Oan quá, em không có chứng cứ gì mà vu oan anh rồi.”

“Em có nói gì đâu, anh kích động như vậy làm gì? Hay là nói…”

Lưu Vãn Chiếu thầm đắc ý, nghĩ bụng hắn còn không mau để nàng tuỳ ý xử lý.

Nhưng lúc này Hà Tứ hải lại gật đầu: “Đúng rồi.”

“???”

“Anh nói gì cơ?”

“Anh nói đúng rồi.”

“Đúng rồi là ý gì?”

“Chính là cái em đang nghĩ đó.”

“Em đang nghĩ gì chứ?”

“Sao anh biết em nghĩ gì chứ.”

Được lắm, thâm dò lẫn nhau cơ đấy.

“Em cắn anh này.”

Lưu Vãn Chiếu nói không lại, giận cũng không được, thế là nàng chồm lên lưng Hà Tứ Hải rồi cắn vào vai hắn.

“Hai người làm gì vậy? Đánh nhau hả?”

Uyển Uyển len lén thò đầu nhìn vào trong bếp.

“Không phải, không phải đâu, hai người họ đang yêu qua yêu lại đấy?”

Đào Tử ngồi xổm bên cạnh Uyển Uyển, lặng lẽ thò đầu ra.

“Yêu qua yêu lại?”

“Đánh là thương, mắng là yêu đấy.” Đào Tử nói.

Uyển Uyển thắc mắc hỏi: “Vậy lúc nãy dì Lưu đang muốn nựng Huyên Huyên sao?”

Đào Tử gật đầu.

Uyển Uyển lại càng thắc mắc.

“Vậy tại sao Huyên Huyên không cho dì ấy nựng? Còn bỏ chạy làm gì?”

“Có lẽ kiểu nựng này đau quá chăng?” Đào Tử đầy tâm sự nói.

“Hiahiahia…”

Uyển Uyển vội bịt miệng, nhưng ông chủ với dì Lưu sớm đã nhìn thấy cô bé rồi.

“Chạy lẹ.”

Đào Tử bỏ chạy, Uyển Uyển cũng vội chạy theo.

“Hiahiahia…”

Uyển Uyển ở nhà ông chủ ăn một chén canh gà, cuối cùng cũng kết thúc một ngày trong “lịch trình” của cô bé, lúc này cô bé mới “lắc lư” quay về nhà.

Ba mẹ với em trai đều ở nhà.

“Hiahiahia…con về rồi.”

“Về rồi à, buổi tối ông chủ có phải đã dẫn con đi dạo phố không?”

“Í, sao mẹ biết vậy? Lợi hại quá đi.” Uyển Uyển ngạc nhiên nói.

“Đương nhiên rồi, vì mẹ là mẹ con mà.” Chu Ngọc Quyên bế cô bé đặt lên đùi mình.

“Uyển Uyển, buổi tối ăn món gì ngon mà bây giờ cái miệng nhỏ vẫn dính dầu thế?” Lâm Kiến Xuân rút khăn giấy, đi đến giúp cô bé lau miệng.

Lâm Trạch Vũ xem điện thoại rồi lại nhìn ba người đang ngồi cùng nhau.

Thật nhàm chán, đâu có thú vị như điện thoại đâu.

Cậu ta tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.

Lúc này bỗng nghe Uyển Uyển nói: “Mẹ ơi, mẹ đánh con đi, hay là mắng con cũng được.”

Lâm Trạch Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đồng thời cất điện thoại.

Chuyện này thú vị đây.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment