Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1451 - Chương 1451: Cách Bày Tỏ Tình Yêu

Chương 1451: Cách Bày Tỏ Tình Yêu Chương 1451: Cách Bày Tỏ Tình Yêu

Vợ chồng Lâm Kiến Xuân cảm thấy rất ngạc nhiên khi nghe Uyển Uyển nói như vậy.

Không như Lâm Trạch Vũ, họ biết Uyển Uyển đã từng trải qua những gì.

Nên lúc Uyển Uyển nói như vậy, tim họ như thắt lại.

Lo lắng những tổn thương ở quá khứ vẫn chưa được chữa lành.

“Uyển Uyển, con là cục cưng của ba mẹ, sao ba mẹ nỡ đánh mắng con chứ? Sẽ không đâu, ba mẹ sẽ không mắng con, cũng không đánh con.” Lâm Kiến Xuân lo lắng nói.

Chu Ngọc Quyên nhìn mắt Uyển Uyển, ánh mắt trong veo, không giống như có tâm sự gì, thế là hỏi thăm dò: “Có phải con làm sai gì rồi không? Con có thể nói với ba mẹ, ba mẹ sẽ không trách con đâu.”

“Hiahiahia…con giỏi lắm đấy.” Uyển Uyển cười nói.

Thật ra cô bé nói như vậy chính là đã trả lời câu hỏi rồi. Cô bé rất giỏi nên không có làm sai chuyện gì hết.

“Vậy sao con lại kêu ba mẹ đánh mắng con chứ?” Chu Ngọc Quyên thắc mắc hỏi.

“Bởi vì Đào Tử nói đánh là thương mắng là yêu. Con cũng muốn ba mẹ hôn con, yêu thương con.” Uyển Uyển ngây thơ nói.

Một câu nói rất đơn giản, nhưng không hiểu sao Chu Ngọc Quyên lại rưng rưng nước mắt.

Bà ấy nhẹ nhàng ôm lấy cô nhóc, hôn nhẹ lên trán cô bé rồi nói: “Có rất nhiều cách bày tỏ tình yêu, nhưng với mẹ, cách tốt nhất để bày tỏ tình yêu chính là ôm và hôn con.”

“Hiahiahia…”

“Nào, để ba ôm hôn cái nào.” Lâm Kiến Xuân bế cô bé ra khỏi đùi Chu Ngọc Quyên.

Lâm Trạch Vũ bày ra bộ dạng ghét bỏ, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì Uyển Uyển lại nhìn hắn.

Sau đó tụt xuống khỏi chân Lâm Kiến Xuân, sau đó đến trước mặt Lâm Trạch Vũ rồi dang rộng cánh tay bé nhỏ ra.

“Em vẫn nên…” Lâm Trạch Vũ định nói nhưng lại thôi.

Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên cũng nhìn sang phía Lâm trạch Vũ.

Đặc biệt là ánh mắt của Lâm Kiến Xuân, nếu hắn dám nói không thì chắc chắn ông ấy sẽ dùng cách yêu lúc nãy Uyển Uyển nói để “yêu” hắn mất.

Lâm Trạch Vũ còn có thể làm gì chứ? Chỉ có thể ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng ôm cô nhóc này thôi.

Cô nhóc còn vỗ nhẹ vào lưng hắn, hắn chợt nhận ra cảm giác này thật sự rất tuyệt.

Lúc này Uyển Uyển chu môi hôn một cái “chụt” lên má hắn.

Cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu khiến mà hắn dính đầy dầu.

Lâm Trạch Vũ định lấy tay lau thì thấy Lâm Kiến Xuân trừng mắt nhìn mình.

“Hehe, ba, xem ra Uyển Uyển vẫn thích con hơn.”

“Cái rắm ấy.”

“Cái rắm…hiahiahia.”

Uyển Uyển học theo lời Lâm Kiến Xuân.

“Đã bao lớn rồi, nói năng còn thô lỗ thế này?” Chu Ngọc Quyên tức giận vỗ một cái vào lưng Lâm Kiến Xuân.

“Hehe, là do anh sai, do anh sai.” Lâm Kiến Xuân vội xin lỗi.

“Hiahiahia…”

Uyển Uyển nằm trên giường, mở to mắt, một lát sau tỉnh táo lại mới thấy mình không còn trong giấc mơ nữa.

Tối qua cô bé cùng Đào Tử và Huyên Huyên cùng nhau đi núi tuyết. Bọn họ còn trượt tuyết cả đêm trên núi tuyết, cuối cùng bọn họ như bóng tuyết lăn từ trên núi xuống.

Uyển Uyển ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh, ba mẹ không có ở nhà.

Uyển Uyển đứng dậy định xuống giường thì thấy chiếc giường vừa to vừa rộng, thế là chợt nảy ra một ý nghĩ thú vị.

Cô bé khom lưng, chổng mông lên cao rồi cúi đầu xuống giường định lộn nhào một cái.

Lúc nãy trong giấc mơ cô bé rất lợi hại, cuộn được một bóng tuyết lớn. Cô bé muốn thử xem nếu không mơ thì có thể cuộn được không.

“Hehehe…”

Cô nhóc thử mấy lần liên tiếp, nhưng chưa lộn được thì đã té rồi.

Nhưng cô bé không nhụt chí, tiếp tục cố gắng thử lại.

Lúc này cô bé cảm thấy mông mình như bị đẩy, sau đó thì lộn nhào một cái.

“Hiahiahia…là mẹ hả?”

“Con dậy rồi sao không xuống giường, ở đây làm gì thế?”

“Lộn nhào ạ, con lợi hại lắm đó.”

“Biết rồi, nhanh dậy đi, nếu không bữa sáng sẽ nguội mất.” Chu Ngọc Quyên ôm cô bé dậy rồi mặc quần áo cho cô bé.

“Để con tự làm, con có thể tự làm được.” cô nhóc kiên quyết nói.

Sau đó mặc áo thun tay ngắn vào, sau đó thì xỏ cái quần áo vô.

Móc móc cái túi áo nhỏ trước ngực, cảm giác rất mãn nguyện.

“Hay là chúng ta thử mặc váy nhé? Mẹ đã mua cho con mấy cái váy đẹp lắm.”

“Không muốn.”

Uyển Uyển nhảy từ trên giường xuống, xỏ đôi dép hình con sóc vào rồi tung tăng chạy ra ngoài.

Chạy đến phòng khách thì chỉ thấy dì Chương.

Thế là thắc mắc hỏi: “Ba đâu rồi ạ?”

“Đi làm rồi.” Chu Ngọc Quyên đi phía sau cất tiếng.

“Sớm vậy đã đi làm rồi sao?” Uyển Uyển thất vọng nói.

“Sao thế, con muốn ba ở nhà cùng con sao?”

“Hiahiahia…”

“Vậy đợi tối mẹ nói với ba nhé. Chúng ta đi rửa mặt rồi ăn sáng thôi.” Chu Ngọc Quyên dắt tay cô bé.

“Dạ vâng.”

Đến phòng tắm, Chu Ngọc Quyên buộc kiểu tóc búi mà cô bé thích nhất.

“Hôm nay con ra ngoài với ông chủ đúng không?” Chu Ngọc Quyên hỏi.

Uyển Uyển quay đầu nhìn Chu Ngọc Quyên.

“Hiahiahia…mẹ muốn con ở nhà chơi với mẹ đúng không?”

“Thông minh.” Chu Ngọc Quyên gõ nhẹ vào mũi cô bé.

“Được ạ, hôm nay con ở nhà với mẹ.” Uyển Uyển nói.

“Vậy sáng nay chúng ta cùng làm bánh kem nhé?”

“Bánh kem?”

“Ừm, bánh kem, chính là bánh kem ăn vào dịp sinh nhật ấy.”

“Dạ dạ.” Uyển Uyển nghe xong vội gật đầu.

“Con thích ăn bánh kem không?”

“Đương nhiên thích ạ, bánh kem ngon lắm, mẹ không biết hả?”

“Vậy hôm nay chúng ta làm nhiều một chút, đến lúc đó con đem tặng một ít cho bọn Đào Tử nhé.” Chu Ngọc Quyên nói.

Ngày nào Uyển Uyển cũng ăn uống bên chỗ Hà Tứ Hải, Chu Ngọc Quyên cũng hay thể hiện lòng cảm kích.

“Dạ vâng.”

Đợi ăn sáng xong, Uyển Uyển cùng mẹ đến nhà bếp.

Nhà bếp chỗ này to hơn nhiều nhà bếp ở vịnh Ngự Thuỷ, hơn nữa con là kiểu bếp mở, có đủ các loại dụng cụ làm bếp, lò nướng.

Chu Ngọc Quyên làm nội trợ nhiều năm, ngoài biết nấu các món mặn thì làm các loại bánh ngọt cũng rất giỏi.

Tuy nói là để cô nhóc giúp, thật ra là muốn cô bé có cảm giác được tham gia làm bánh, tự thân vận động mà thôi.

Uyển Uyển giúp mẹ đánh trứng.

Uyển Uyển giúp mẹ trộn bột.

Uyển Uyển giúp mẹ vứt rác.

Uyển Uyển cảm thấy sáng nay mình đã làm rất nhiều việc.

Hơn nữa miệng cô bé cũng không rãnh rỗi, cứ luyên thuyên nói chuyện với mẹ.

Tuy Uyển Uyển nói chuyện không đầu đuôi gì hết, lúc thế này lúc thế kia, nhưng Chu Ngọc Quyên chăm chú lắng nghe thì thấy câu chuyện Uyển Uyển nói rất thú vị.

Đa số là những nơi cô bé đi qua, những người, những chuyện từng gặp, ngoài ra còn có những món ngon đã ăn nữa.

Bà ấy chợt phát hiện Uyển Uyển thật ra đã đi qua rất nhiều nơi, gặp gỡ quen biết rất nhiều loại người.

“Mẹ biết không, con tôm đó to lắm, nướng lên ăn cực kỳ ngon luôn…” Uyển Uyển liếm mép, bộ dạng như chú mèo đang thèm ăn.

“Thật sao? Vậy con còn muốn ăn không?” Chu Ngọc Quyên cười hỏi.

“Có ngốc mới không muốn ấy, con là kẻ ngốc sao? Con không phải, nên con muốn ăn nữa, hiahiahia…”

“Vậy được, đợi gặp ông chủ của con mẹ sẽ hỏi đó là tôm gì, nấu thế nào rồi mẹ sẽ nấu cho con ăn nhé?”

“Mẹ biết làm sao?”

“Không biết, thế không thể học sao? Mẹ nói con nhé, mẹ học nhanh lắm đó.”

“Dạ, mẹ là mẹ con nên mẹ cũng rất giỏi, hiahiahia…”

Nhìn con gái ngửa đầu nhoẻn miệng cười, trong lòng Chu Ngọc Quyên trào dâng cảm giác hạnh phúc khó tả.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment