“Cái bánh này là cho dì sao?”
Lưu Vãn Chiếu nhìn thấy cái bánh lớn mà Uyển Uyển mang tới thì hơi ngạc nhiên.
“Phải, phải ~” Uyển Uyển gật đầu.
Sau đó lại nói thêm: “Cả ông chủ, Đào Tử và Huyên Huyên nữa.”
“Vậy cảm ơn em nhé, cứ để đây trước đã, đợi bọn họ trở về, bọn dì sẽ ăn cùng nhau.”
“Được.”
Uyển Uyển vui vẻ đáp lại, sau đó quay người đi tới lục lọi hộp đựng đồ chơi của Đào Tử, tự nhiên như ở nhà mình.
Lưu Vãn Chiếu đã quá quen rồi nên cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Ngược lại, Chu Ngọc Quyên nhìn thấy cảnh này lại cảm thấy vô cùng cảm động, Uyển Uyển thật là đáng thương, nhưng cũng thật may mắn, may mắn vì đã gặp được những người đối xử tốt với nàng như Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu.
“Tứ Hải có nhà không?” Chu Ngọc Quyên hỏi.
“Đi tới trấn Hồ Kim Hoa rồi, nói là có chút việc.” Lưu Vãn Chiếu thuận miệng nói.
Sau đó đứng dậy chuẩn bị rót nước cho Chu Ngọc Quyên.
“Không cần khách sáo như vậy đâu.” Chu Ngọc Quyên vội nói.
“Không sao đâu, cháu cũng đang định vận động một chút.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Cháu mới mang thai được hơn hai tháng, quả thực cũng không có vấn đề gì quá lớn, đi lại một chút cũng tốt.” Chu Ngọc Quyên nói.
“Cháu cũng nghĩ thế, nhưng Tứ Hải anh ấy cứ lo lắng không yên, chỉ muốn cháu ở trên giường nằm cả ngày thôi.” Lưu Vãn Chiếu hơi phiền muộn nói.
“Đúng rồi, dì đã nhờ mợ của Uyển Uyển mua một ít đồ trẻ em, có lẽ hai ngày nữa sẽ được giao tới, đến lúc đó cháu xem xem có thấy hợp không.” Chu Ngọc Quyên nói.
“Cảm ơn dì Chu, dì có lòng quá.”
Lưu Vãn Chiếu không từ chối, vì với mối quan hệ hiện tại của họ thì từ chối cũng không hay lắm.
Chu Ngọc Quyên nhờ mợ của Uyển Uyển gửi đồ qua, chứ không tự mình đi mua sở dĩ là bởi vì tất cả đều là đồ mua từ nước ngoài về.
Không phải hàng nước ngoài tốt hơn hàng trong nước, nhưng nguyên liệu trong nước quá dồi dào, vật tư lại phong phú, vì muốn đẩy mạnh doanh thu nên đồ làm ra không được tốt lắm.
Mà nước ngoài dân số ít, sau khi đạt đến độ bão hòa sẽ bắt đầu nâng cao chất lượng hàng hóa, đặc biệt là những sản phẩm dành cho trẻ em, không thể không thừa nhận rằng có một vài quốc gia đang làm rất tốt.
“Buổi trưa chỉ có cháu ở nhà thôi sao? Hay là sang chỗ dì ăn trưa đi, dì sẽ bảo dì Trương nấu nhiều một chút.” Chu Ngọc Quyên nói.
“Không cần đâu ạ, Tứ Hải nói trưa nay anh ấy sẽ về nấu cơm cho cháu.” Lưu Vãn Chiếu cười nói hạnh phúc.
“Tứ Hải rất yêu cháu đấy, cậu ấy đối xử với cháu rất tốt.” Chu Ngọc Quyên cảm khái nói.
Càng là người hiểu rõ Hà Tứ Hải, lại càng khâm phục phẩm chất của hắn.
Với năng lực của Hà Tứ Hải, chưa nói đến thành vương tác tổ, nhưng dựa vào những gì hắn đã trải qua, thì việc hiện tại có thể sống một cuộc sống xa hoa, theo ý mình, bọn họ cũng không lấy làm lạ.
Nhưng Hà Tứ Hải vẫn khắc chế ham muốn của mình, quay lại bên gia đình, chấp nhận sống một cuộc sống bình thường, và đây là những gì người bình thường không thể làm được.
Bọn họ thường nói riêng với nhau rằng, Hà Tứ Hải có tính cách như vậy có lẽ cũng là vì những chuyện hắn từng trải qua khi còn nhỏ, cho nên vẫn luôn có khao khát về hạnh phúc gia đình.
Đối với một người bình thường mà nói, đây chỉ là một biểu hiện tầm thường, nhưng đối với những người biết rõ thân phận của Hà Tứ Hải mà nói, thì đây là một phẩm chất vô cùng đáng quý.
“Anh về rồi đây.” Đúng lúc này, từ ngoài sân vang lên tiếng nói của Hà Tứ Hải.
Uyển Uyển đặt đồ chơi xuống, chạy ra ngoài đầu tiên.
“Hia hia hia... ông chủ, anh béo lên rồi.”
“Em sang từ bao giờ thế?”
“Mới được một lát thôi, sáng nay em và mẹ cùng nhau làm bánh kem ngon lắm.”
“Vậy sao? Vậy có mang cho anh một ít ăn thử không.”
“Có chứ, có chứ, có nhiều lắm, em với mẹ cùng nhau mang tới này.”
“Vậy sao? Vậy lát nữa anh sẽ ăn thử xem mùi vị thế nào.”
“Ngon lắm luôn, bởi vì em rất giỏi, mẹ em cũng rất giỏi.”
“Vậy sao? nhưng không được kiêu ngạo...”
Hà Tứ Hải vừa nói, vừa đi vào phòng khách, trên tay còn xách một cái túi.
“Dì Chu cũng tới à, trưa nay ở lại ăn cơm nhé.” Hà Tứ Hải nói.
“Sáng nay, dì với Uyển Uyển tự làm một chút bánh ngọt, mang một ít sang cho mọi người ăn thử, với lại, Uyển Uyển nói lần trước cháu còn dẫn nó đi ăn tôm rất ngon, dì muốn hỏi cháu xem món đó làm thế nào, dì muốn làm cho con bé ăn.” Chu Ngọc Quyên nói.
“Tôm?”
Hà Tứ Hải nhìn sang Uyển Uyển ở bên cạnh.
“Thì là món tôm đặt trên bếp lửa ấy, béo béo, thơm thơm,...” Uyển Uyển híp mắt lắc lư cái đầu.
Hà Tứ Hải hơi sững người, nàng đang nói đến món tôm hùm nướng tỏi mà Mã Mỹ Ngọc bán trên phố ẩm thực ở thành phố Bồi, Tứ Xuyên.
Mã Mỹ Ngọc là dì của Mã Hồng Vũ.
Mẹ của Mã Hồng Vũ là Mã Mỹ Lệ vì tình mà phát điên, cho nên em gái là Mã Mỹ Ngọc đã nhận nuôi Mã Hồng Vũ.
Mã Hồng Vũ vì không chịu nổi chuyện bắt nạt ở trường học, nên đã lựa chọn nhảy lầu tự sát, kết liễu sinh mệnh còn non trẻ của mình.
Vợ chồng Mã Mỹ Ngọc một người làm đầu bếp trong một nhà hàng, một người bán tôm nướng tỏi trong một sạp hàng trên phố ẩm thực, bọn họ còn có một đứa con gái tên là La Quyên, cả nhà sống rất cực khổ, nhưng đều là người lương thiện.
“Đó là tôm nướng tỏi, nhưng có lẽ là kết hợp với gia vị đặc biệt, lát nữa cháu sẽ đưa Uyển Uyển đi mua thêm mấy suất, cùng nhau ăn thử xem.”
“Như vậy... có phải là hơi phiền phức không.”
“Không phiền đâu, vả lại, có phiền cũng là phiền Uyển Uyển phải đi một chuyến.”
Hà Tứ Hải đặt đồ lên bàn, liếc nhìn cái bánh ngọt, trông có vẻ cũng không tồi.
“Hia hia hia...” Uyển Uyển chống nạnh vô cùng đắc ý.
“Thật sự ngon đến vậy sao? Thế anh mua thêm vài suất nữa nhé.” Lưu Vãn Chiếu nói.
Trước đây nàng tuyệt đối không bao giờ nói những lời như thế, nhưng sau khi mang thai, khẩu vị của nàng cũng thay đổi rất nhiều, thường xuyên thèm ăn.
“Được, vậy bây giờ bọn anh đi một chuyến nhé, đồ nướng nên cũng hơi mất thời gian.” Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển nghe vậy lập tức chủ động đi lên phía trước kéo tay Hà Tứ Hải.
“Em còn nhớ nơi đó không?”
Uyển Uyên liên tục gật đầu, đương nhiên là nhớ rồi, sau đó khua khua cái tay nhỏ, cả hai lập tức biến mất trước mặt Lưu Vãn Chiếu và Chu Ngọc Quyên.
“Uyển Uyển thật sự rất giỏi, Tôn Ngộ Không lộn một cái là có thể đi tới một vạn tám trăm dặm, con bé còn giỏi hơn cả Tôn Ngộ Không.” Lưu Vãn Chiếu cảm thán nói.
Thật ra trong lòng nàng còn có chút ngưỡng mộ, ai mà chẳng ước ao chứ, làm gì có ai không muốn có khả năng dịch chuyển theo ý mình.
“Đâu có đâu... ha ha ha...”
...
Chớp mắt một cái, bọn họ đã đi đến đầu đường khu phố ẩm thực ở thành phố Bồi, Tứ Xuyên.
Đã hơn nửa năm trôi qua, khu phố ẩm thực vẫn không thay đổi chút nào, bởi vì đã gần trưa nên khu phố ẩm thực cũng bắt đầu xuất hiện rất nhiều khách hàng, mùi thơm của các món ăn phảng phất trước mũi.
Uyển Uyển nắm tay Hà Tứ Hải, đi thẳng đến gian hàng của Mã Mỹ Ngọc.
Gian hàng của Mã Mỹ Ngọc vẫn ở đò, không hề chuyển đi, Hà Tứ Hải không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sở dĩ hắn có suy nghĩ đó là vì những gian hàng trên phố ẩm thực thường có tính tạm thời nên thường xuyên thay đổi, hôm nay bán viên chiên, ngay mai liền có thể đổi sang bán bánh trứng.
Đối với những sạp hàng nhỏ, chỉ cần vài ngày không kiếm ra tiền, nếu không thay đổi thì sẽ phải nghỉ bán.
“Bà chủ, cháu muốn mua tôm hùm lớn.” Vừa trông thấy sạp hàng của Mã Mỹ Ngọc, Uyển Uyển đã buông tay Hà Tứ Hải chạy lên phía trước.
Hà Tứ Hải liếc nhìn bàn tay bị buông ra, sững người một lát, sau đó cũng nở nụ cười vui vẻ.
“Được thôi, cháu mua mấy con?”
“Cháu muốn mua một con, không, cháu muốn mua hai con...”
“Được, để tôi nướng cho cháu hai con.”
“Phải thật là lớn nhé.”
“Được thôi, sẽ chọn cho cháu con to nhất.”
“Hia hia hia...”
------
Dịch: MBMH Translate