Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1456 - Chương 1456: Bí Mật Nhỏ

Chương 1456: Bí Mật Nhỏ Chương 1456: Bí Mật Nhỏ

Đào Tử và Uyển Uyển vô cùng ngạc nhiên nhìn khuôn mặt vẫn còn ướt đẫm nước mắt của Huyên Huyên lại quay sang cùng Lưu Vãn Chiếu cười khúc khích, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, rồi tiếp tục ăn những thứ còn lại trong bát mình.

Chỉ có mình Hà Tứ Hải là không lấy làm lạ, hai chị em họ cãi nhau thực ra là một chuyện quá bình thường, Lưu Vãn Chiếu vẫn chưa đến nỗi ngay cả một đứa trẻ cũng không xử lý được.

Nhưng Huyên Huyên vừa ăn sáng, vừa lén cười, khiến Hà Tứ Hải cảm thấy hơi khó hiểu.

“Con bé làm sao thế?” Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

“Em không nói cho anh biết đâu, đây là bí mật.” Huyên Huyên đắc ý nói.

Nói xong lại vội nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu: “Chị ơi, chị cũng không được nói.”

“Biết rồi mà.”

“Có chuyện gì thế?”

Đào Tử lẳng lặng ngẩng đầu lên hỏi Lưu Vãn Chiếu, Uyển Uyển cũng tò mò vểnh tai lên nghe.

“Bí mật, không thể nói được.” Lưu Vãn Chiếu cười dịu dàng.

Huyên Huyên nghe vậy thì thở phào một tiếng, rồi bật cười lớn.

“Đừng cười nữa, mau ăn đi.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Dạ vâng.” Cô bé trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Đào Tử và Uyển Uyển cảm thấy vô cùng quái lạ, trong lòng càng thêm tò mò.

Trong lòng như có một chú mèo con đang cào xé, không ngừng dò hỏi xem bí mật của Huyên Huyên là gì.

Huyên Huyên càng thêm đắc ý, nhưng không nói gì nữa.

“Huyên Huyên, nói cho em nghe với.”

“Không được.”

“Huyên Huyên chúng ta là bạn tốt mà, chị nói cho em nghe một xíu thôi.”

“Vậy cũng không được.”

“Hia hia hia... chị là chị em, em nói cho chị nghe, chị sẽ không nói cho người khác biết đâu.”

“Chị cũng không được, hừ.” Huyên Huyên dương dương tự đắc, không chịu mở miệng.

“Ngày mai chị sẽ mang đồ ăn ngon cho em nhé.” Uyển Uyển lại nói.

“Đồ ăn ngon sao? Món gì ngon thế?” Huyên Huyên nghe vậy liền trở nên vui vẻ.

Sau đó lại có phản ứng, xua lên, ngẩng đầu nói: “Thế cũng không được.”

Mãi đến khi Hà Tứ Hải đưa Huyên Huyên và Đào Tử đến nhà trẻ, bọn họ cũng không hỏi ra được bí mật của Huyên Huyên.

“Ông chủ, bí mật mà Huyên Huyên nhắc đến là gì thế?”

Uyển Uyển nhìn Huyên Huyên đang chạy vào nhà trẻ, quay đầu lại nhìn Hà Tứ Hải ở bên cạnh mình, hỏi.

“Anh cũng không biết, đợi đến chiều tan học, em thử hỏi lại con bé xem.”

“Nhưng em ấy không nói cho em biết.” Uyển Uyển thở dài một hơi.

“Buổi chiều em mang đến ít đồ ngon đi, anh nghĩ con bé sẽ nói cho em biết thôi.”

“Hia hia hia hia...”

Nhưng đợi đến khi Hà Tứ Hải trở về nhà, Lưu Vãn Chiếu đã nói cho anh biết cái gọi là bí mật của Huyên Huyên.

“Thịt nướng? Chỉ có hai người thôi sao?”

“Đúng vậy, thì sao chứ?” Lưu Vãn Chiếu giả bộ bình thản nói.

“Thì sao chứ? Anh thấy không phải Huyên Huyên muốn ăn, là bản thân em muốn ăn trước phải không?”

Bởi vì nàng đang mang thai, mặc dù không phải kiêng thịt nướng hoàn toàn, nhưng vẫn không nên ăn.

“Anh nghĩ em là người như vậy sao?”

Lưu Vãn Chiếu bày ra bộ dạng trông như sắp khóc đến nơi.

Uyển Uyển đang nghịch hộp đồ chơi của Đào Tử cũng lặng lẽ vểnh tai lên nghe.

Khi Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn sang phía này, nàng lập tức giả bộ như không để ý, bộ dạng bé nhỏ quả thực làm người ta buồn cười chết đi được.

“Em đang nói chuyện với anh đấy?” Lưu Vãn Chiếu vô cùng ấm ức nói.

“Được rồi, được rồi, chỉ một lần này thôi, đúng không?”

“Hai lần, em đã đồng ý với Huyên Huyên rồi.” Lưu Vãn Chiếu giơ hai ngón tay ra, thận trọng nói.

Hà Tứ Hải: ...

“Được rồi, nhưng không được đi hai ngày liên tiếp, em làm cứ như anh đang ăn hiếp em ấy.” Hà Tứ Hải cũng vô cùng bất lực.

“Hi hi...” Bộ dạng buồn bã vừa rồi của Lưu Vãn Chiếu lập tức vui vẻ hắn lên.

“Em muốn ăn hoa quả.”

“Biết rồi, anh đi gọt cho em.”

“Còn nữa, pha cho em một ly sữa.”

“Biết rồi.”

“Hi hi, em yêu anh.”

Lưu Vãn Chiếu ôm cổ Hà Tử Hải, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

“Ở đây có trẻ con.” Hà Tứ Hải nói, muốn nhìn Uyển Uyển một cái.

Uyển Uyển lập tức xoay người, quay mông về phía bọn họ.

“Em không nhìn thấy gì cả.”

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì đều bật cười.

“Uyển Uyển, qua đây, chúng ta cùng nhau xem phim.”

“Phim?”

“Phải, xem phim hoạt hình nhé.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Sau đó mở tv lên, rồi ngồi xuống sofa.

Khi Hà Tứ Hải gọt xong hoa quả, mang sữa ra khỏi bếp thì đã nhìn thấy Uyển Uyển đang nép trong tay Lưu Vãn Chiếu, hai người tựa vào nhau, chăm chú xem TV.

Hà Tứ Hải cũng không làm phiền bọn họ, mà đặt đồ xuống bàn trà rồi lặng lẽ rời đi.

Sau khi ăn trưa xong, Lưu Vãn Chiếu cần phải ngủ trưa, sau khi mang thai ngoại trừ ăn nhiều, thì nàng cũng ngủ nhiều hơn.

Uyển Uyển ở đây chán rồi thì cũng đi về nhà.

Chu Ngọc Quyên thấy nàng quay về thì cũng hơi ngạc nhiên.

“Hôm nay sao con lại về sớm thế?”

“Là vì ở với ông chủ chán lắm, không có ai chơi với con cả.” Uyển Uyển nói.

“Vậy sao, ngày mai bọn Đào Tử được nghỉ rồi, đến lúc đó bọn chúng có thể chơi với con mỗi ngày, vả lại vài tháng nữa con sẽ đi nhà trẻ, đến lúc đó con sẽ quen biết nhiều bạn hơn.” Chu Ngọc Quyên xoa đầu nàng đầy yêu thương.

“Thật sao? Bọn họ đều muốn làm bạn với con chứ?”

“Đương nhiên, con đáng yêu như vậy mà, lại còn tốt bụng nữa, các bạn đều sẽ thích con.”

“Hia hia hia...” Uyển Uyển nghe vậy thì vô cùng vui mừng.

“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì thế?”

Uyển Uyển nhìn kim chỉ đặt trên bàn, tò mò hỏi.

“Mẹ đang thêu bảng tên cho con.”

Chu Ngọc Quyên cầm một mảnh vải to bằng miếng giấy nhắn trên bàn lên.

Là một chú khỉ rất dễ thương, trong tay chú khỉ còn có một quả chuối.

“Lâm Uyển Uyển.”

Chu Ngọc Quyên chỉ vào mấy chữ trên quả chuối.

“Đây là tên con sao?” Uyển Uyển ngạc nhiên hỏi.

“Đúng rồi, đây chính là tên của con, đợi đến khi con đi mẫu giáo rồi, mẹ sẽ khâu mấy bảng tên này lên cặp sách, lên chăn, lên gối cho con, như vậy con sẽ không lấy nhầm của các bạn khác.”

“Mẹ ơi, mẹ tốt thật đấy.” Uyển Uyển bước tới, thơm ‘chụt’ lên má Chu Ngọc Quyên một cái.

Thực ra mấy thứ này có thể lên mạng tìm mua, nhưng Chu Ngọc Quyên vẫn muốn tự tay làm, nàng lâu lắm rồi không khâu vá nên không quen tay, từ nãy đến giờ không biết đã bị kim đâm bao nhiêu lần rồi.

Nhưng có được nụ hôn này của con gái, nàng liền cảm thấy tất cả đều xứng đáng.

Buổi chiều, Uyển Uyển không ra ngoài, mà ở trong nhà giúp mẹ ‘làm việc’, cuối cùng cũng đã làm xong tất cả bảng tên.

Sau đó nàng mới nhớ ra bí mật của Huyên Huyên, trong lòng nàng lập tức cảm giác như có mèo cào, cứ ở trong nhà đi tới đi lui, nhưng ngại không lên tiếng, chỉ đành trơ mắt nhìn Chu Ngọc Quyên, bộ dạng bé nhỏ khiến người ta phải bật cười.

Chu Ngọc Quyên sao mà còn không hiểu con gái mình, nàng cười hỏi: “Có phải con muốn tìm mấy đứa Đào Tử chơi không? Muốn đi thì đi đi.”

“Hia hia hia... mẹ thông minh thật đấy.”

“Không phải mẹ thông minh, mà là mẹ hiểu con, mau đi đi, nhưng tối nay nhớ về nhà ăn tối đấy, mẹ sẽ nấu món ngon cho con.”

“Dạ vâng.”

Uyển Uyển nghe vậy đang chuẩn bị sang nhà Hà Tứ Hải, thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chạy tới bàn trà, lấy mấy miếng thịt bò bên dưới ra, nhét vào túi mình, rồi mới chạy sang nhà Hà Tứ Hải.

Đào Tử và Uyển Uyển đã đi học về, đang ngồi trong phòng khách đọc truyện tranh, thì Uyển Uyển đột nhiên xuất hiện làm hai cô bé giật nảy người.

“Hia hia hia...”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment