Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1457 - Chương 1457: Từng Bữa Ăn Ngon Của Mỗi Người.

Chương 1457: Từng Bữa Ăn Ngon Của Mỗi Người. Chương 1457: Từng Bữa Ăn Ngon Của Mỗi Người.

"Chị ơi, chúng ta như vậy không được hay cho lắm thì phải."

Vốn là đi cùng với chị gái đi ra ngoài ăn thịt nướng, Huyên Huyên rất là vui vẻ.

Nhưng mà nghĩ đến Đào Tử với Uyển Uyển, Huyên Huyên lại cảm thấy hơi bất an.

"Có gì không tốt chứ?" Lưu Vãn Chiếu cười hỏi.

"Đào Tử với Uyển Uyển là bạn tốt nhất của em, chúng ta không đi cùng với bọn họ, có phải là không được tốt không ạ?" Vẻ mặt Huyên Huyên xoắn xuýt.

"Em không cần lo lắng bọn họ đến ăn thịt nướng của em, lúc đó em sẽ phải ăn ít hơn sao?" Lưu Vãn Chiếu cố ý nói.

"Ai ..."

Huyên Huyên đầu tiên là thở dài một hơi, nói tiếp: "Ai bảo bọn họ là bạn tốt của em chứ, không có biện pháp."

Huyên Huyên nói xong mở tay nhỏ ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Về sau em chỉ kết bạn, cũng không tiếp tục làm quen bạn tốt."

Lưu Vãn Chiếu sờ sờ đầu nhỏ của nàng cười nói: "Yên tâm, tối hôm nay, bọn họ cũng có một bữa tiệc lớn đang chờ bọn họ rồi."

"Bữa tiệc lớn gì ạ?" Huyên Huyên nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần.

"Chị cũng không biết, ngày mai em tự mình đi hỏi bọn họ đi."

Hai người nói chuyện thì đến một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc gần đó.

Mới vừa vào cửa đã bị mùi thơm ngào ngạt xông tới trước mặt, Huyên Huyên vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi đi mấy người ạ."

"Chỉ có hai chúng tôi." Lưu Vãn Chiếu nắm tay Huyên Huyên nói.

"Hai vị mời đi theo tôi."

Người phục vụ dẫn các nàng đi vào trong.

Huyên Huyên rướn cổ lên, không kịp chờ đợi nhìn về phía khách ngồi ở hai bên.

"Đợi lát nữa em muốn cái này, còn có cái này, oa oa ... Còn có cái này ..."

Huyên Huyên một đường đi đều thán phục, nếu như là người lớn, đoán chừng đã sớm trừng mắt với bọn họ rồi.

Nhưng là cô bé lại vừa nhỏ vừa đáng yêu, thực khách hai bên không chỉ không ghét, trái lại còn nở nụ cười chào, thậm chí còn có người tính cách vui vẻ, còn hướng về cô vẫy tay lại cùng ăn chung.

Huyên Huyên cũng không sợ người lạ, cười hì hì vẫy tay với bọn họ.

"Chị ơi, mua cho em."

"Em muốn ăn nhiều lắm."

"Em có thể ăn, em ô lập tức ăn hết một lần, lúc đó em sẽ không có gì để ăn nữa."

"Ăn nhiều như vậy làm chị khóc thì sao bây giờ, hay là quên đi."

...

"Ha ha ..."

Các thực khách phá lên cười.

Lưu Vãn Chiếu xấu hổ đến mức muốn che mặt, làm bộ không quen biết nàng.

Nhưng mà cuối cùng người phục vụ vẫn là đưa các nàng tới chỗ ngồi.

"Hai người chúng tôi, có đề nghị gì tốt không?" Lưu Vãn Chiếu ngồi vào chỗ của mình hỏi.

"Hai vị có thể gọi một đĩa thịt nguội ..." Nhân viên phục vụ thuần thục giới thiệu.

Huyên Huyên cũng ở bên cạnh rướn cổ lên nhìn Menu sặc sỡ.

"Chị ơi, em muốn ăn cái này, cái kia, còn có cái em mới vừa nhìn đến ..."

Huyên Huyên có phần không thể chờ đợi.

"Biết rồi, biết rồi, em thật là phiền."

"Hắc hắc, chị ơi, em không nói nữa, chị đừng có chê em phiền nữa được không?"

Có ăn, Huyên Huyên cực kỳ dễ nói chuyện.

"Lại cho chúng ta thêm một phần nước chanh."

Lưu Vãn Chiếu đem Menu đưa trả lại cho nhân viên phục vụ.

Huyên Huyên vẫn luôn không lên tiếng nghe vậy rốt cuộc nhịn không được.

"Em muốn uống nước dưa hấu."

"Được, vậy đổi thành nước dưa hấu." Lưu Vãn Chiếu thờ ơ nói.

"Chị ơi, chị thật tốt."

Huyên Huyên nói xong bắt đầu nhìn chung quanh, nhìn về phía những bàn khác.

"Ngồi yên, em đừng hết nhìn đông tới nhìn tây nữa." Lưu Vãn Chiếu bất đắc dĩ nói.

"Ồ ..."

Mà lúc này Đào Tử với Hà Tứ Hải cũng đang có một "Bữa tiệc lớn" ở nhà.

"Chờ một chút, cái này cũng là lần đầu tiên ba làm, cũng không biết mùi vị có được hay không."

"Ba ba làm nhất định ăn ngon, ba thật lợi hại." Đào Tử đứng ở cửa phòng bếp, ngửi mũi hưng phấn nói.

Tối hôm nay chỉ có nàng với ba ba hai người ở nhà ăn cơm tối, ba nói sẽ làm vịt quay cho nàng, Đào Tử tràn đầy mong đợi, đây là lần đầu tiên ba làm vịt quay cho nàng ăn.

"Con lấy bát đĩa ra ngoài đi, ba còn làm canh hải sản nữa, đợi lát nữa chúng ta ăn canh với vịt quay."

Hà Tứ Hải lấy bát đũa ra đưa cho Đào Tử mang ra ngoài, như vậy sẽ khiến cho cô bé có cảm giác như cũng có làm.

Cách làm vịt quay thực ra cũng rất đơn giản, chủ yếu vẫn là xem nước tương ướp muối.

Bình thường cần phải ướp muối 12 giờ mới là tốt nhất, nhưng là bởi vì thời gian không kịp, nên Hà Tứ Hải chọn dùng những biện pháp khác, để nước tương thẩm thấu, giảm bớt quá trình.

Nhìn con vịt quay đỏ rực trong lò và mùi thơm ngào ngạt, Hà Tứ Hải cảm thấy mùi vị hẳn là sẽ không tồi.

"Đào Tử, con có muốn ăn mì không?"

"Mì?"

"Đúng, mì hải sản, ba sẽ dùng nước hải sản làm cho con."

"Có phiền phức lắm không ạ?"

"Sẽ không, rất nhanh."

"Vậy con muốn ăn."

"Được, con đợi một chút, hay là con đi xem TV một lát đi."

"Không đâu, con muốn ở đây với ba."

Đào Tử nói xong xoay người chạy đến trong phòng khách, cầm một cái ghế nhỏ ngồi ở cửa phòng bếp nhìn Hà Tứ Hải bận rộn.

......

"Mẹ, hóa ra mẹ cũng biết làm thịt nướng nha, Huyên Huyên tối hôm nay cũng đi ăn thịt nướng nóng hổi với dì Lưu nha."

"Cái này khác với thịt nướng mà tối nay Huyên Huyên đi ăn, cái này gọi là xoa thiêu, mùi vị ngọt ngào, con nếm thử xem có thích hay không." Chu Ngọc Quyên gắp một đũa đặt ở trong bát Uyển Uyển.

Uyển Uyển gắp một khối nhét vào trong miệng, sau đó mắt sáng rực lên, chân ngắn sung sướng không ngừng đung đưa.

"Ăn thật ngon, ngọt ngào, còn có hơi chua, món này siêu ngon."

"Ăn ngon vậy thì ăn nhiều một chút." Chu Ngọc Quyên nghe vậy rất là hài lòng.

"Mẹ cũng ăn đi."

"Vậy có thể cho ba ăn một chút được không." Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh cười nói.

"Ừm, dạ, mọi người cùng nhau ăn." Uyển Uyển cao hứng nói.

"Chúng ta cùng nhau ăn, con sẽ không còn được nhiều nha."

"Không sao, mọi người đều là bạn tốt của con ... hiahiahia ... ."

"Là bạn tốt nhất." Chu Ngọc Quyên mỉm cười nói.

"Con ăn thử." Lâm Trạch Vũ đưa đũa muốn kẹp một miếng, lại bị Lâm Kiến Xuân dùng đôi đũa trực tiếp ngăn trở.

"Đây là cho chị gái con ăn, con cũng không cảm thấy ngại à."

Lâm Trạch Vũ:...

"Cha, cha không phải là có nhiều như vậy sao, con ăn một miếng cũng không được sao?"

"Nhiều món ăn như vậy, tại sao con nhất định phải ăn hoa thiêu?"

"Được, con không ăn, nhưng nhiều như vậy, chị ấy ăn hết được không? Hơn nữa, trẻ con cũng không thể ăn quá nhiều thịt được." Lâm Trạch Vũ cạn lời.

"Vậy cũng phải chờ chị của con ăn xong, không muốn ăn nữa, con mới được ăn."

"Ai ..." Lâm Trạch Vũ thở dài, cảm giác cái nhà này hắn không có cách nào ở lại được.

Nhưng nếu muốn nói hắn giận Uyển Uyển, vậy cũng là không đến nỗi, dù sao cô bé lại nhỏ nhắn dễ thương, giận chị ấy, ngược lại là có vẻ như là mình hẹp hòi rồi.

Nhưng vào lúc này, Uyển Uyển gắp một miếng hoa thiêu, nỗ lực duỗi dài cánh tay muốn thả vào trong bát Lâm Trạch Vũ.

"Cái này cho em ăn."

Lâm Trạch Vũ vội vàng duỗi chén tiếp được.

Dưới vẻ mặt mong đợi của Uyển Uyển, đem hoa thiêu bỏ vào trong miệng, sau đó đắc ý nhìn về phía Lâm Kiến Xuân bên cạnh.

"Ăn có ngon không?"

"Ăn ngon."

"Vậy em liền ăn nhiều một chút nha."

"Hào phóng như vậy."

"Bởi vì em là em trai nha."

"Vậy thật là cám ơn chị nha."

"Phải gọi chị gái."

Lâm Trạch Vũ:...

Lâm Kiến Xuân với Chu Ngọc Quyên nhìn nhau.

"Chị gái."

"hiahiahia ... Ăn cơm cơm, ô ... Ô ..."

Uyển Uyển như là một con heo nhỏ, nhanh chóng vồ lấy thức ăn trong bát mình, ăn đến mặt dính đầy.

Nhưng dáng vẻ cô bé ăn cơm, người khác nhìn cũng muốn ăn thêm.

Mà lúc này Huyên Huyên cũng đã ăn được món thịt nướng nóng hổi của mình rồi.

Đào Tử cũng ăn được món vịt quay thơm ngát vịt, uống súp hải sản ngon tuyệt.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment