Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1458 - Chương 1458: Bạo Chúa Thôn.

Chương 1458: Bạo Chúa Thôn. Chương 1458: Bạo Chúa Thôn.

"Ông chủ, thịt này ông bán như thế nào?"

"180 một cân, thịt bò khô mới nướng, dùng đều là thịt tươi." Đặng Đại Trung nói với du khách.

Mà lúc này Hồ Tiểu Anh đang ở bên trong bận việc, cắt thịt bò tươi thành từng miếng rồi đặt lên lò nướng, mùa hè trong nhà bật lò nướng, dù bật quạt điều hòa nhưng cô vẫn như cũ là mồ hôi đầm đìa.

Du khách liếc mắt nhìn vào trong, sau đó nói: "Vậy thì cho tôi nửa cân."

"Được ạ." Đặng Đại Trung để vị khách chọn vị, vui vẻ cân nó lên.

Đợi du khách rời đi, Đặng Đại Trung mới hướng về Hồ Tiểu Anh nói: "Tiểu Anh, sau khi nướng xong mẻ này thì đừng nướng nữa, thời tiết nóng như vậy, nướng quá nhiều dễ bị mất hương vị, số thịt còn lại bỏ vào trong tủ lạnh đi."

"Dạ." Hồ Tiểu Anh cũng không ngẩng đầu lên mà đáp ứng một tiếng.

"Chí Học ngày mai trở về sao?" Đặng Đại Trung lại hỏi.

"Tối hôm qua gọi điện nói đi nói lại, nhất định là trở về." Nói đến con trai, Hồ Tiểu Anh cũng trở nên vui vẻ.

"Thật sự phải cảm ơn Tứ Hải nhiều, nếu không phải có hắn, Chí Học sao có thể tìm được công việc tốt như vậy chứ? Chúng ta làm sao có thể được như bây giờ chứ?"

"Cha, này chủ yếu vẫn là xem ở mặt mũi của ngài." Hồ Tiểu Anh nghe thấy ngừng việc trên tay mỉm cười nói.

Đặng Đại Trung, cháu trai của hắn Đặng Chí Học, đã gia nhập tập đoàn Thiên Hợp sau khi Hà Tứ Hải kết hôn, mà bọn họ cũng không bán đậu phụ nữa, mà là đi tới trấn hồ Kim Hoa hồ trấn bán thịt bò khô và thịt heo nướng.

Bởi vì tiền thuê mặt bằng thấp, thu nhập mỗi tháng cũng tương đối khả quan.

"Nói thật ra, có lúc chính cha cũng không hiểu được, kỳ thực cha cũng không giúp gì nhiều cho Tứ Hải, ngoại trừ cho hắn mấy cuốn sách bại hoại, chính là bắt hắn dẫn tới đống rác của Hải Đào."

Hồ Tiểu Anh nghe thấy cũng không biết rõ, cuối cùng chỉ có thể đổ cho Hà Tứ Hải là người tốt.

"Đúng rồi, buổi chiều rảnh rỗi, con đi siêu thị mua chút thịt ba chỉ trở về, Cường tử thích ăn nhất là thịt ba chỉ cha làm." Đặng Đại Trung nói.

"Cha, này còn có mấy ngày, cũng không phải không có gì bán, mua về để ở trong tủ lạnh cũng không tươi." Hồ Tiểu Anh có phần bất đắc dĩ nói.

"Nói cũng đúng, cha quá sốt ruột rồi." Đặng Đại Trung tự giễu nở nụ cười.

Hồ Tiểu Anh cũng hiểu được, dù sao bản thân cô cũng giống vậy, nhiều năm chờ đợi, cơ hồ đã thành chấp niệm của cô.

"Tứ Hải lần trước nói hắn mang con về quê rồi, không biết hắn đã trở về chưa." Đặng Đại Trung lại nói.

"Lão gia tử, cha chính là quá lo lắng rồi, Tứ Hải có trở về hay không thì là chuyện của hắn." Hồ Tiểu Anh nói.

"Đúng, đúng, con xem đầu óc của cha này ..."

Đúng lúc này ngoài cửa có người gọi: "Lão gia tử, đã ăn cơm chưa?"

Sau đó liền thấy Thường Quốc Quang sát vách bán nội tạng bò đi vào.

"Lão Thường, buổi trưa hôm nay tôi không tới chỗ của ông được, mỗi ngày đều đến chỗ của ông ăn, quá ngượng ngùng." Đặng Đại Trung xua tay một cái nói.

"Đúng, Thường đại ca, lão gia tử tháng này cũng đã đi đến nhà anh mấy lần rồi, hôm nay không đi được, anh với chị dâu qua bên chỗ tôi đi, buổi trưa tôi lại làm mấy món ăn."

"Không sao đâu, nói những lời khách khí như vậy làm gì chứ, lão gia tử, buổi trưa chúng ta làm hai chén đi." Thường Quốc Quang nói.

"Như vậy ..."

Đặng Đại Trung có chút dao động.

"Cha."

......

"Em có phải hay không, tại sao phải đi trêu chọc nó? Đó là ngỗng, không phải gà. Hơn nữa, gà em cũng không trêu chọc nổi, còn đi trêu chọc ngỗng làm gì?"

Lưu Vãn Chiếu một bên cởi quần Huyên Huyên ra, để xem mông cô bé có bị cắn không, một bên không ngừng mà giáo huấn.

"Ô ô ô ..."

Huyên Huyên bụm mặt gào khóc, còn có chỗ nào còn có thể nghe thấy Lưu Vãn Chiếu nói chứ, cô bé bị dọa phát sợ.

Sau khi nghỉ hè, Hà Tứ Hải liền đưa nàng và Đào Tử cùng nhau về nông thôn.

Mà Uyển Uyển mỗi ngày dường như cũng giống như đi làm, sáng sớm lại đây, khuya về nhà, chạy hai đầu.

Ba đứa nhỏ với Bối Bối nhà ông nội Tứ, còn có Hà Long, còn có một đứa nhỏ khác tên là Hà Xung.

Sáu người hợp thành một đội nghịch ngợm, đem thôn làng quấy rối đến "Long trời lở đất", đi hái dưa ngoài đồng, hái hoa ngoài đồng, đi hái trộm trái cây trong vườn, đi đuổi bắt vịt dưới ao ...

Con chó hung dữ nhất trong thôn, thấy bọn chúng cũng phải đi đường vòng, trở thành "Bạo chúa" trong làng.

Nhưng mà hôm nay Huyên Huyên chọc tới "Người" không nên dây vào.

Nhà bà Ngô ở cuối thôn phía tây có nuôi sáu bảy con ngỗng lớn, quanh năm nuôi thả ở trong ao sau nhà, để phòng ngừa chúng nó chạy loạn, xung quanh bể nước dùng lưới vây quanh một vòng.

Lúc mấy đứa nhỏ đi ngang qua, ngỗng lớn hướng về bọn họ cạc cạc gọi, mấy đứa nhỏ không phục, nhặt gạch đá lên ném, không nghĩ tới chọc giận ngỗng lớn.

Trong đó có một con vậy mà mở cánh bay ra khỏi tấm lưới.

Đào Tử với mấy đứa nhỏ khác ở trong thôn đều có kinh nghiệm, biết ngỗng lớn lợi hại, thấy vậy nhanh chóng bỏ chạy.

Uyển Uyển tuy rằng phản ứng chậm, nhưng cho dù Tôn Ngộ Không đến rồi, cũng đừng nghĩ đuổi kịp được, đương nhiên cũng chạy mất.

Chỉ có Huyên Huyên phản ứng chậm không nói, chưa kể chân ngắn tốc độ lúc chạy cũng không nhanh.

Cái mông nhỏ uốn éo càng hấp dẫn ánh mắt của ngỗng lớn, liên tiếp cắn mấy phát vào mông nàng.

Khí thế hung hãn của con ngỗng lớn kia, khiến Huyên Huyên vừa kinh ngạc vừa sợ, oa oa khóc lớn, vẫn là Uyển Uyển đang đào tẩu phản ứng lại, lôi nàng một cái, lúc này mới tránh được một kiếp.

Nhìn cái mông nhỏ trắng nõn sạch sẽ của Huyên Huyên không có một chút vết thương nào, Lưu Vãn Chiếu có phần tức giận mà vỗ vào mông thịt của nàng mấy cái.

Đào Tử với Uyển Uyển ngồi ở đối diện, ngồi nghiêm chỉnh, một bộ dáng như là làm sai.

"Ô ô ô ... Chị ơi ... Mông em có bị thương không ô ô ô ..." Huyên Huyên một bên khóc lóc một bên hỏi.

"Hỏng rồi, bị cắn thành hai nửa."

"Ô ô ô ..." Huyên Huyên vừa nghe thấy liền gào thét lớn tiếng hơn.

Đào Tử với Uyển Uyển lén lút liếc mắt nhìn nhau một cái, đều có chút muốn cười.

"Ô ô ô ... Chị ơi, chị dùng băng cá nhân giúp em dán lại từng cái ..."

Huyên Huyên một bên khóc lóc vừa nói, bị thương dùng băng dán cá nhân dán một cái, nàng biết rõ, bởi vì ở nhà trẻ, có bạn học nhỏ nào bị thương, cô giáo đều sẽ dùng băng dán cá nhân hỗ trợ dán một cái.

"Hì hì ..."

Đào Tử với Uyển Uyển thực sự nhịn không được bật cười.

"Ô ô ô ... Mông tôi đã thành hai nửa rồi, hai người còn cười được, hai người là người xấu, không, xấu xa..."

"Mông vốn là hai nửa nha." Đào Tử nhỏ giọng nói.

Huyên Huyên nghe vậy giật mình, sau đó phản ứng lại, mông vốn là hai nửa, nhanh chóng dùng tay nhỏ sờ sờ, hình như không có việc gì.

Sau đó nàng lập tức liền biết, nhất định là chị gái lại lừa nàng rồi.

"Tên lừa gạt." Huyên Huyên tức giận nói.

"Không có chuyện gì thì em đứng lên khỏi người chị." Lưu Vãn Chiếu đem nàng từ trên người ôm xuống.

"Chị còn chưa nói cho em biết, mông em có bị cắn hỏng chưa?" Huyên Huyên vội vàng hỏi.

Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu đã đứng dậy trở về nhà rồi.

"Hừ." Huyên Huyên rất tức giận, nhưng mà bây giờ không phải lúc để tức giận.

Nàng vểnh mông lên hướng về Đào Tử với Uyển Uyển nói: "Hai người giúp tôi xem một chút, mông tôi có bị hỏng không."

Đào Tử với Uyển Uyển liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người đưa tay "Pia~ pia~" một cái vào mông Huyên Huyên, sau đó xoay người chạy, trốn sau lưng cây liễu lớn.

Huyên Huyên sửng sốt, sau đó tức giận nhảy dựng lên, tôi đã bị thương, Hai người lại còn đánh? Chuyện này làm sao có thể chịu được?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment