Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1459 - Chương 1459: Ngày Tháng Ở Nông Thôn.

Chương 1459: Ngày Tháng Ở Nông Thôn. Chương 1459: Ngày Tháng Ở Nông Thôn.

Hà Tứ Hải lấy rau hầm mua từ lâu, đi tới cửa dưới, chỉ thấy ba đứa nhỏ đang vây quanh cây lớn.

"Đào Tử." Hà Tứ Hải gọi một tiếng.

Thế nhưng Đào Tử không trả lời hắn, trái lại là Huyên Huyên mang theo tiếng khóc nức nở gọi một tiếng "Ông chủ", sau đó nhanh chóng lao xuống dốc, đầu va vào trong ngực của hắn.

"Ô ô ô ô ..."

"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, kỳ quái hỏi.

Đôi mắt của cô bé cũng đã khóc đến sưng đỏ, xem ra bị oan ức rất lớn.

"Ngỗng lớn ... Ngỗng lớn cắn mông em..."

" y... Vậy có bị thương không?"

"Chị gái nói bị cắn thành hai nửa, em thật đau lòng, chị ấy còn trêu chọc em, còn có ... Còn có Đào Tử với Uyển Uyển đánh mông em..." Huyên Huyên nghẹn ngào nói, tràn đầy oan ức.

Huyên Huyên nói rất lộn xộn, thế nhưng Hà Tứ Hải đại khái đã hiểu.

Cô bé bị một con ngỗng lớn cắn vào mông.

Hà Tứ Hải cũng có ấn tượng rất sâu sắc trước sự hung dữ của con ngỗng lớn, khi còn bé hắn cũng bị con ngỗng lớn đuổi theo nửa cái thôn.

Hà Tứ Hải mở túi trên tay ra, lấy ra một cái chân vịt: "Được rồi, đừng khóc, cái này cho em ăn."

"Ồ ..."

Huyên Huyên vẫn còn đang nghẹn ngào, mạnh mẽ đem tiếng khóc ép xuống.

Hà Tứ Hải lôi kéo Huyên Huyên đến dưới cây liễu lớn, Đào Tử với Uyển Uyển đều háo hức nhìn hắn.

Hà Tứ Hải đã sớm biết tình huống như thế, cho nên mua hai con vịt quay, mở túi ra, đưa cho mỗi người một cái đùi vịt quay.

Ba đứa nhỏ cũng nhốn nháo, ngồi thành một hàng ở trước cửa, nhìn cây liễu lớn, nhìn cánh đồng lúa dưới dốc, nhìn mây trắng trên trời, nhìn gió thổi ...

Một con chim nhỏ bay tới đậu ở trên cây liễu, ngó dáo dác mà nhìn ba đứa nhỏ dưới cây, líu lo vài tiếng, giống như là đang chào hỏi với bọn họ vậy.

Ba đứa nhỏ cùng nhau ngước khuôn mặt nhỏ bóng nhẫy lên.

"Xin chào, chim nhỏ ~ "

......

"Anh không phải đã nói rồi sao? Để đó anh làm là được, em mau qua một bên nghỉ ngơi đi."

Hà Tứ Hải đi vào nhà bếp, thấy Lưu Vãn Chiếu bụng lớn đang thái rau, vội vàng tiến lên lấy con dao trong tay của cô.

"Em ngồi cả buổi sáng, em cũng đứng một lúc, nhàn rỗi cũng là nhàm chán, để em giúp anh thái rau." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Nếu như nhàm chán, liền đi dạo trong thôn một chút." Hà Tứ Hải nói.

"Không cần, lại không quen biết mấy người."

Cũng không phải tính cách Lưu Vãn Chiếu hướng nội, chủ yếu là trong thôn phần lớn đều là người già, cùng với bọn họ cũng không có chuyện gì để nói.

"Cái này cho em."

Hà Tứ Hải đem cái đùi vịt cuối cùng cho nàng.

"Cho Đào Tử và mấy đứa ăn đi."

"Đều có rồi, mỗi người một cái."

Lưu Vãn Chiếu nghe thấy vậy lúc này mới nhận lấy, ngửi được mùi vịt quay, nàng quả thực cũng muốn ăn.

Nhưng mà vịt quay ở nông thôn quả thực ngon, về nhiều ngày như vậy, không biết đã ăn bao nhiêu con rồi, nàng cũng không cảm thấy chán.

Hà Tứ Hải đem đổ tất cả vịt quay còn lại với rau hầm vào trong cái mâm.

Sau đó nói với Lưu Vãn Chiếu: "Em ra ngoài đi, khói xông lửa đốt, vừa ngột ngạt vừa nóng."

Nhưng là Lưu Vãn Chiếu không muốn, đứng ở bên cạnh gặm chân vịt, lời thề son sắt nhất định phải cùng hắn làm bữa trưa.

Nhưng rất nhanh liền chịu không được, chạy ra ngoài.

Nhà bếp ngày hè đúng là vừa ngột ngạt vừa nóng, nàng cảm giác như không thở nổi vậy, đi vào trong sân mới cảm giác dễ chịu hơn.

Sờ sờ cái bụng, dường như cảm nhận được một ít chuyển động, lại tinh tế sờ kỹ, lại chẳng có cái gì cả.

"Con cái vật nhỏ này, khi nào mới từ bụng mẹ đi ra."

Lưu Vãn Chiếu vừa nói, vừa đi ra ngoài cửa, sau đó ngồi xuống bên cạnh ba đứa nhỏ.

Huyên Huyên lập tức nhìn về phía vịt nướng trên tay nàng.

Nàng đã ăn xong cái của mình, hiện tại đang liếm xương.

"Chị ơi ..."

"Chị biết, em yêu chị, I love you too." Không đợi nàng nói xong, Lưu Vãn Chiếu đã giành nói.

"Vậy ..."

"Vậy cũng không được, đừng có mơ."

"Hừ." Huyên Huyên tức giận đứng dậy, đi vào trong nhà.

"Chị làm gì vậy?" Đào Tử hiếu kỳ nhìn thoáng qua.

"Còn có thể làm gì, nhất định là đi tìm ông chủ rồi, hiahiahia ..."

Uyển Uyển đoán rất đúng, Huyên Huyên lại đi tìm Hà Tứ Hải để kiếm thức ăn.

......

Buổi trưa lúc ăn cơm, Lưu Vãn Chiếu hướng về Hà Tứ Hải hỏi: "Chúng ta ngày mai sẽ trở về sao?"

"Đúng vậy, ngày mai sẽ trở lại, ngày kia anh đi đón bà nội, trong nhà không có ai sao được."

"Vậy trực tiếp đưa bà tới đây không được sao? Em rất thích chỗ này." Lưu Vãn Chiếu nói.

Cuộc sống ở nông thôn không có áp lực chút nào, cô thích một cuộc sống tháng ngày nhàn nhã như vậy.

Chà, phải nói thêm một cái là, có tiền sống ở nông thôn không có áp lực chút nào.

"Bà nội và những người khác tới nơi này không được tốt cho lắm." Hà Tứ Hải nói.

"Có gì không tốt chứ?" Lưu Vãn Chiếu không hiểu hỏi.

"Nơi này là nhà của anh, là nhà của Đào Tử, cũng là nhà của em, nhưng không phải là nhà của bà nội, tới làm khách thì có thể, thế nhưng ở lâu không thích hợp." Hà Tứ Hải nói.

Lần trước ông nội Tứ nói chuyện với Trương Lục Quân, đã khiến Hà Tứ Hải ý thức được vấn đề này.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment