Nơi này chỉ có thể thuộc về hắn, thuộc về Đào Tử, thậm chí thuộc về vợ của hắn là Lưu Vãn Chiếu, nhưng là không thể thuộc về những người khác, nơi này là Hà gia, cũng chỉ có thể là Hà gia.
Lưu Vãn Chiếu đại khái cũng đã hiểu được ý của Hà Tứ Hải.
Thế là gật đầu một cái nói: "Vậy được, buổi chiều em sẽ thu dọn đồ đạc."
"Cũng không có cái gì để thu thập, có vài thứ cứ để ở lại chỗ này đi, lần sau chúng ta trở về còn cần dùng đến."
"Em biết rồi."
Mặc dù nói như thế, nhưng vẫn còn rất nhiều đồ cần phải thu dọn.
Mà đám nhỏ Đào Tử buổi chiều cũng không đi ra ngoài, ở cửa vào chơi đùa, lần trước trở về thu dọn một chút sau sườn núi đã nở đầy bông hoa.
Mấy đứa nhỏ ở trong bụi hoa chạy nhanh, các nàng đuổi theo những con bướm, rồi lại bị ong mật đuổi theo, tất cả đều là tiếng cười vui vẻ.
Ông Tứ biết Hà Tứ Hải buổi chiều phải đi, vì vậy đã đưa Bối Bối lại đây rất sớm.
"Ông Tứ, ông làm cái gì vậy?"
Nhìn thấy ông Tứ xách thêm một đống túi lớn, túi nhỏ tới, Hà Tứ Hải vội vàng ngăn ông lại.
"Biết cháu cái gì cũng không thiếu, nhưng những thứ này đều là người mình tự trồng trọt, đều là bà Tứ của cháu chuẩn bị cho cháu, cháu cũng đừng có ghét bỏ."
Ông Tứ cực kỳ ép, nhất định phải đem đồ vật để lại, Hà Tứ Hải bất đắc dĩ chỉ có thể nhận.
"Ông Tứ, lần sau cũng không thể như vậy được, còn như vậy, lần sau con còn dám trở về sao?"
"Đều là đồ của mình, cũng không đáng tiền." Ông Tứ cười ha hả nói.
"Không đáng tiền cũng không thể như vậy được, đều là các ông cực khổ mới làm ra được."
Hà Tứ Hải đại thể nhìn một chút, ngoại trừ mấy con gà bị giết, còn có trứng gà, hạt bắp, đậu đỏ, đậu phộng,..., nói là cho Hà Tứ Hải mang về nấu cháo.
"Những cái này đáng là gì chứ? Ông ngược lại thật ra có chuyện muốn nói với cháu." Ông Tứ xoa tay, hơi ngượng ngùng mà nói.
"Ông Tứ, ông còn khách khí với cháu làm gì, có chuyện gì cứ việc nói thẳng." Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, mỉm cười nói.
"Chính là lần trước lúc cháu kết hôn, không phải mỗi người chúng ta đều được tặng một món quà sao?"
"Đúng, làm sao vậy?"
"Cái kia ... , Gia Đống, chính là ba của Bối Bối lấy được một con ngựa nạm ngọc, hắn tìm người nhìn rất đáng tiền, liền ... Liền bán đi." Ông Tứ rất là ngượng ngùng nói.
"Là việc này à, nếu là đồ đã tặng cho mọi người, vậy chính là của mọi người. Mọi người muốn xử lý như thế nào, không cần nói với cháu." Hà Tứ Hải có phần dở khóc dở cười nói.
"Vậy không được, chủ yếu là nó quá đắt, mua một số tiền lớn như vậy, Gia Đống không chỉ trả được khoản thế chấp, mà còn bán cửa hàng đã cho thuê để kinh doanh cửa và cửa sổ."
"Đắt cỡ nào cũng không phải chuyện của cháu. Ông Tứ, lần trước khách tới tham gia hôn lễ của cháu đều có quà, về phần giá trị, tất cả đều xem vào vận may, đó là vận may của chú Hai, ông không cần nói với cháu."
"Không phải ..."
"Được rồi, ông Tứ, cái đề tài này nên chấm dứt ở đây thôi, về sau cũng không cần nói nữa." Hà Tứ Hải đánh gãy lời ông ấy nói.
"Ai ..."
Ông Tứ có chút bất an, lại có chút vui mừng.
Cuối cùng suy nghĩ một chút, ông vẫy tay với Bối Bối đang chơi cùng với đám người Đào Tử, kêu hắn lại đây.
"Bối Bối, cám ơn anh Tứ Hải đi."
"Ông Tứ, ông cũng thực sự là..." Hà Tứ Hải cũng rất là bất đắc dĩ, nhưng vẫn là tiếp nhận Bối Bối cảm ơn.
Bối Bối căn bản không biết tại sao phải nói cám ơn, thế nhưng hắn vẫn là nghe lời hướng về phía Hà Tứ Hải nói một tiếng cám ơn, sau đó lại xoay người lại đi theo đám người Đào Tử chơi.
"Ông lấy được chính là một cái chén vàng nạm ngọc, ông không nỡ bán, về sau để cho Bối Bối, truyền lại cho từng đời về sau." Ông nội Tứ vui vẻ nói.
Kỳ thực, trong số những món quà cảm ơn mà Hà Tứ Hải chuẩn bị, chén vàng nhiều nhất, ai bảo thần Thái Hành Sơn làm ra nhiều chén vàng nhất trong kho báu chứ.
Đợi đến lúc chạng vạng tối, Hà Tứ Hải lần nữa đem trong nhà giao cho ông Tứ chiếu cố, sau đó cùng với Lưu Vãn Chiếu mang theo ba đứa nhỏ lên đường trở về thành phố.
“Con béo lên rồi.”
Hà Tứ Hải vừa mở cửa viện ra, Đào Tử liền xông vào trong viện hét lên đầu tiên.
Mà Uyển Uyển cũng theo vào, trèo thẳng lên trên cầu trượt, ‘lâu lắm’ không chơi rồi, nàng thầm nghĩ.
Còn Huyên Huyên thì chạy ngay sang bên cạnh, đá mạnh vào cửa viện.
“Mẹ ơi, ba ơi, con béo lên rồi.”
Nàng hét lớn, Tôn Ngọc Dao và Lưu Trung Mưu nghe vậy thì đi từ trong phòng ra, hôm nay là ngày nghỉ, bọn họ đều ở nhà.
Hai vợ chồng ở nhà thực ra cũng rất nhàm chán, bọn họ cũng muốn Huyên Huyên ở nhà với mình, nhưng đứa trẻ này lại thích đi chơi với bạn bè hơn, nên bọn họ đương nhiên cũng không bắt nàng ở lại bên cạnh mình.
Nhưng kỳ nghỉ vẫn còn dài, bọn họ định sau ngày mười năm tháng bảy sẽ đưa Huyên Huyên đi du lịch.
“Uyển Uyển, cầu trượt bẩn lắm, em đừng...”
“Hia hia hia...”
Lưu Vãn Chiếu còn chưa nói xong, Uyển Uyển đã trượt xuống dưới, để lại hai vết hằn lớn xám xịt đằng sau mông.
Hà Tứ Hải đỗ xe vào gara, mang đồ đạc vào trong nhà, Đào Tử và Uyển Uyển cũng chạy tới với cái mông đầy bụi bẩn.
Vì vậy, trước bữa tối, Hà Tứ Hải phải mang hai trẻ này đi rửa ráy.
Hai đứa trẻ không tức giận, mà ngược lại còn coi như đây là một trò chơi, phá chỗ này, chọc chỗ kia, đùa nghịch vô cùng vui vẻ.
Còn Lưu Vãn Chiếu thì ngồi trên sofa, ăn hoa quả làm công việc của một ‘người giám sát’.
Tối đến, Uyển Uyển về nhà rất đúng giờ, mặc dù mấy người Hà Tứ Hải đã quay lại, nhưng nàng đã đồng ý với mẹ là tối nay sẽ về nhà ăn tối, nàng rất nghe lời nên đã về nhà.
Quả nhiên, khi về tới nhà, mẹ đã nấu xong cơm ở nhà đợi nàng.
------
Dịch: MBMH Translate