“Hia hia hia... con béo lên rồi.”
Uyển Uyển đứng trong phòng khách, hét lớn.
Rõ ràng mọi người đã nhìn thấy nàng.
Nhưng nếu không hét lên, thì lại cảm thấy cả ngày hôm nay không trọn vẹn.
“Về rồi thì rửa tay ăn cơm đi.” Chu Ngọc Quyên bước tới nắm lấy đôi tay nhỏ của nàng.
“Hia hia hia...”
“...”
“Đừng mang nhiều đồ như thế, chỗ Tứ Hải cái gì cũng có? Còn thiếu mấy thứ đó của con sao?”
Bà nội nhìn Dương Bội Lan đóng gói túi lớn túi nhỏ, mà hơi bất lực nói.
“Cũng không mang theo nhiều mà, chỉ là mấy bộ quần áo, giày dép con may cho em bé thôi.”
Dương Bội Lan đã chuẩn bị sẵn tã lót, quần áo, giày dép và các đồ dùng khác cho em bé từ lâu, tất cả đều là do đích thân nàng dùng từng đầu kim mũi chỉ may ra.
“Hầy, đồ tự mình làm đương nhiên là tốt, nhưng không biết Vãn Chiếu có chê không, mấy người trẻ tuổi bây giờ suy nghĩ không giống chúng ta, con dâu của Quế Hương trước đây không phải cũng vậy sao? Quế Hương cũng lo cho con bé từng thứ nhỏ nhặt như vậy...”
“Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng mấy chuyện này quá, đây là tâm ý của Bội Lan, còn việc mấy đứa Tứ Hải có dùng hay không, thì là chuyện của bọn chúng.” Trương Lục Quân từ trong phòng đi ra, nói.
“Con ấy, mẹ đang nói với vợ con, mặc dù nói là vậy, nhưng Vãn Chiếu con bé dù có không thích, thì cũng không tiện từ chối...”
Trương Lục Quân định lên tiếng nói gì đó, nhưng lại bị Dương Bội Lan dùng đưa mắt cảm lại, bà nội đang nói chuyện với nàng mà, dù sao cũng chẳng mất mát gì.
Đúng lúc này, bà nội đột nhiên lại hỏi: “Đúng rồi, bác cả của chúng đâu, lần này có tới Hợp Châu không?”
“Có, máy bay của bọn họ ngày mai sẽ đáp xuống Hợp Châu.”
“Vậy thì tốt, đúng rồi, nhà ta còn thịt muối không? Mang theo một ít đi, ông cụ rất thích ăn, nhưng bây giờ thời tiết nóng quá, cũng không biết mùi vị có bị mất đi hay không...”
Bà nội nói, rồi chống gậy đi vào nhà.
Trương Lục Quân và Dương Bội Lan đứa mắt nhìn nhau, rồi đột nhiên bật cười.
Bản thân bọn họ cũng không biết tại sao lại cười nữa.
“Hia hia hia...”
Đúng lúc này, một tiếng cười lớn vang lên bên cạnh bọn họ.
Bà nội vừa đi vào phòng lập tức chống gậy đi ra.
“Tiểu Chu và Uyển Uyển đến rồi.” Nàng phấn khởi nói.
Quả nhiên liền trông thấy Hà Tứ Hải dẫn theo Uyển Uyển đứng ngay trong sân.
“Bà nội.”
“Bà ơi.”
“Ơi, ơi, đang đợi các cháu đây.” Bà nội vui vẻ nói.
“Đồ đạc đã đóng gói xong chưa?” Hà Tứ Hải nhìn đống đồ dưới đất bên cạnh mình.
“Đều đóng gói xong cả rồi, các con ăn sáng chưa?” Trương Lục Quân hỏi.
“Ăn rồi ạ, mọi người thì sao, nếu như ăn rồi thì bây giờ chúng ta đi luôn nhé?”
“Bây giờ đi ngay, đều đã chuẩn bị xong cả rồi.” Bà nội đung đưa cái gậy trên tay nói.
“Được, Uyển Uyển và Đào Tử cũng đang ở nhà đợi mọi người.”
Hà Tứ Hải nói rồi cho tất cả hành lý ở bên cạnh vào túi gấm ngũ sắc.
Mặc dù đã trông thấy rất nhiều lần rồi, nhưng mọi người vẫn vô cùng kinh ngạc.
...
“Bà cố ơi, ông ơi, bà ơi...”
Đào Tử ‘lao’ vào lòng bà nội.
“Đào Tử, có nhớ bà cố không?”
“Nhớ.”
Đào Tử lớn tiếng nói.
Lưu Vãn Chiếu cũng đi ra đón.
Dương Bội Lan nắm lấy tay nàng, vô cùng phấn khích nhìn ngắm cái bụng của nàng.
Hà Tứ Hải thì lấy hết đồ trong túi gấm ngũ sắc ra, còn Trương Lục Quân ở bên cạnh thu xếp lại.
Uyển Uyển thấy bản thân không có việc gì làm, ngó trái ngó phải rồi trèo lên sofa, cầm lấy điều khiển lặng lẽ chuyển kênh khác.
“Hia hia hia...”
Trong lòng Uyển Uyển vui vẻ hẳn lên.
Bởi vì có bà nội đến, nên buổi tối hai vợ chồng Lưu Trung Mưu, vợ chồng Lâm Kiến Xuân cũng sang thăm hỏi.
Dù gì thì đây cũng là bà nội ruột của Hà Tứ Hải, lại còn có quan hệ rất tốt với hắn, tuổi đã cao như vậy rồi, bọn họ đương nhiên không thể thất lễ, mà mang theo vài món quà nhỏ đến thăm.
Ngôi nhà vắng vẻ ban đầu lập tức trở nên náo nhiệt hẳn.
“Bội Lan lần này tới đây sẽ không về nữa chứ?” Tôn Nhạc Dao hỏi Dương Bội Lan.
“Phải, đợi em bé sinh ra rồi tính tiếp.” Dương Bội Lan vui vẻ nói.
“Không cần vội như vậy, đợi em bé sinh ra rồi, lại càng có nhiều chuyện để lo, đến lúc đó vẫn cần bà giúp tôi một tay.” Tôn Nhạc Dao cười nói.
Nàng đã nói với Hà Tứ Hải, đợi em bé được sinh ra rồi, nàng sẽ tới giúp hắn chăm sóc, Hà Tứ Hải cũng đã đồng ý.
“Chuyện này...”
Dương Bội Lan đương nhiên cũng muốn, nhưng Hà Tứ Hải không mở lời, nên nàng cũng không tiện hỏi.
“Chuyện này đợi em bé ra đời rồi tính tiếp, phải rồi, tên của em bé, mọi người đã nghĩ xong chưa?” Bà nội ở bên cạnh đổi chủ đề nói chuyện.
Chuyện này thực sự vẫn chưa...
Lúc này, Hà Tứ Hải đang cùng ba người Trương Lục Quân, Lâm Kiến Xuân, và Lưu Trung Mưu uống rượu nói chuyện.
Còn ba đứa trẻ thì đang vây quanh Lưu Vãn Chiếu, nghe nàng đọc truyện.
Mà trấn Hồ Kim Hoa lúc này cũng vô cùng náo nhiệt, mặc dù còn chưa đến mười lăm tháng bảy, nhưng đã có rất nhiều người tới đây rồi.
Tập đoàn Thiên Hợp đã đầu tư số tiền rất lớn để trang trí cảnh đêm ở cổ trấn, làm cho trấn Hồ Kim Hoa về đêm càng thêm xinh đẹp.
Đều là người ở xa lưu lạc tới, nhưng cũng là tri kỷ khó tìm.
Chỉ cần là người tới trấn Hồ Kim Hoa thì đều là những người chưa thể buông bỏ được mà ôm hy vọng tới đây.
Chỉ để gặp người bản thân yêu thương nhất một lần.
“Chị ơi, chị tên là gì thế?”
“Chị tên Thảo Nhi.”
“Em tên là Trương Huệ Nhã, em tới đây gặp ba cùng với mẹ, chị cũng tới gặp ba sao?”
“Không, chị tới gặp anh trai.” Thảo Nhi nhìn sang bên cạnh.
Nàng biết, anh trai đang ở ngay bên cạnh mình, nhưng nàng muốn trông thấy hắn, đã rất lâu rồi nàng không được nhìn thấy anh trai mình.
Nàng rất nhớ hắn.
“Vậy chúng ta đi chơi với nhau đi.” Trương Huệ Nhã đưa bàn tay nhỏ ra.
Thảo Nhi nhìn em gái thấp hơn mình một cái đầu, nắm lấy tay nàng chạy về phía trước.
------
Dịch: MBMH Translate