“Em gái Tiểu Tiểu.”
Ba người Đào Tử trông thấy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của Tô Tiểu Tiểu. (Chương 556)
“Em chào chị.” Tiểu Tiểu nhỏ giọng chào hỏi ba người.
Thật ra là thời gian trôi qua cũng lâu rồi, nên Tiểu Tiểu đã quên mất tên của bọn họ.
“Các cháu là bạn của Tiểu Tiểu sao?” Lúc này người đàn ông ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
Hắn dắt tay Tiểu Tiểu, nghi ngờ nhìn ba người.
“Đây là ba của em.” Tiểu Tiểu khẽ nói.
“Ồ, chú ấy chính là người ba tồi tệ của em sao?”
Huyên Huyên nghe vậy thì tò mò quan sát Vương Minh Thành.
Vương Minh Thành nghe vậy thì vô cùng khó xử, cái gì mà người ba tồi tệ chứ?
Nhưng đối phương lại là một đứa bé, hắn cũng không muốn tính toán.
Nói thật thì sau khi Vương Minh Thành biết đến sự tồn tại của Tiểu Tiểu, hắn có cảm giác như bản thân đang mơ vậy, nhất là khi Tôn Phát Thành nói bọn họ đã nhìn thấy đứa con gái đã chết của mình.
Hắn còn tưởng rằng là do hai người già quá nhớ con gái nên sinh ảo giác.
Nhưng lần này hai ông bà đột nhiên lại bảo hắn theo bọn họ đến trấn Hồ Kim Hoa, mặc dù hắn còn cảm thấy hơi khó hiểu, không biết tại sao tự nhiên phải tới một nơi chưa từng biết đến này, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Bây giờ ở đây thế mà lại xuất hiện người quen của Tiểu Tiểu, chuyện này làm Vương Minh Thành càng thêm khó hiểu trong lòng.
“Em có muốn đi chơi với bọn chị không?” Đào Tử hỏi Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn ba mình.
Vương Minh Thành đương nhiên sẽ không đồng ý, đối với hắn mà nói mấy đứa Đào Tử vô cùng xa lạ, làm sao có thể đồng ý cho Tiểu Tiểu đi với chúng chứ.
Nếu như ông bà ngoài của Tiểu Tiểu cũng ở đây, thì chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.
Mấy người Đào Tử nghe thấy vậy thì hơi thất vọng.
Ngay đúng lúc này, bên cạnh lại vang lên tiếng gọi của một cô bé: “Chị ơi.”
Ba người nghe thấy tiếng gọi thì ngạc nhiên mở to mắt ra nhìn.
“Em gái Trương Huệ Nhã, sao em lại ở đây?” Đào Tử ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.
Nàng còn nhớ Trương Huệ Nhã, dù sao thì mùa đông năm ngoái bọn họ cũng đã đi trượt tuyết với nhau.
“Còn có cả chị Thảo Nhi nữa, chị cũng ở đây sao.”
Ba cô bé lập tức chạy tới đón.
Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng chào cả Đại Tráng đứng đằng sau Thảo Nhi.
Mấy đứa trẻ tụ tập lại một chỗ là lại ríu rít trò chuyện.
Tiểu Tiểu nhìn thấy thì thở dài một hơi.
“Họ là bạn của con sao?” Thấy bộ dạng thất vọng của con gái, Vương Minh Thành cúi đầu hỏi.
Tiểu Tiểu gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Hả, vậy nghĩa là sao?”
“Bọn họ là tiểu thần tiên.” Tiểu Tiểu nói.
“Tiểu Thần Tiên?” Vương Minh Thành nghe vậy thì cảm thấy hơi buồn cười.
“Ông bà ngoại đã nói vậy đó ạ, còn cả ông bà nội nữa.”
Ông bà nội trong lời nói của Tiểu Tiểu chính là Tô Truyền Gia và Chu Thúy Hà đã nhận nuôi nàng.
“Họ cũng quen biết mấy bạn nhỏ đó sao?” Vương Minh Thành hơi nghi hoặc hỏi.
Tiểu Tiểu gật đầu.
Đúng lúc này, bên cạnh lại vang lên tiếng cười nói: “Tiểu Tiểu, cháu xem ông ngoại mua gì cho cháu này.”
Hóa ra đó là ông bà ngoại của Tiểu Tiểu, một người mua đồ ăn vặt cho Tiểu Tiểu, một người đi mua nước.
“Ông ngoại, cháu nhìn thấy chị ấy rồi.”
“Chị ấy?” Tôn Phát Thành vô cùng khó hiểu.
Tiểu Tiểu lập tức chỉ tay về phía mấy bạn nhỏ trước mặt.
“Tiểu Thần Tiên.”
Tôn Phát Thành vừa nhìn đã nhận ra Huyên Huyên và Uyển Uyển, hắn từng gặp qua hai người họ, đó là sứ giả của tiếp dẫn giả đại nhân.
Hắn muốn tiến lên phía trước chào hỏi, nhưng lại cảm thấy hơi thất lễ, trong lúc còn đang khó xử thì bà ngoại Tiểu Tiểu cũng đã quay lại.
“Lan Chi, bà xem, đó... đó có phải là tiểu thần tiên không.” Tôn Phát Thành hơi kích động hỏi.
“Aiya, đúng là bọn họ, Tiểu Tiểu, mau lên, chúng ta tới chào hỏi.” Lan Chi kéo theo Tiểu Tiểu, chuẩn bị bước tới.
Vương Minh Thành ở bên cạnh vô cùng hoang mang.
“Bà ngoại, ban nãy chị ấy đến rủ cháu chơi cùng.” Lúc này Tiểu Tiểu khẽ nói.
“Vậy sao cháu không tới chơi cùng mọi người?”
“Ba cháu không cho.”
“Ba cháu...”
Lan Chi đột nhiên nhớ ra Vương Minh Thành chưa từng gặp bọn họ, đương nhiên sẽ không cho phép, thậm chí lần này tới Hợp Châu bọn họ còn chưa nói rõ với hắn, không phải là vì không muốn nói, mà là không nói được thành lời, mỗi lần định nói thì cổ họng lại nghẹn lại, làm Vương Minh Thành không hiểu được ý họ.
“Cái này... để Tiểu Tiểu chơi chung với bọn họ không sao chứ?” Thấy Tiểu Tiểu đã đi xa với đám trẻ, Vương Minh Thành vô cùng lo lắng.
“Không sao đâu, chúng ta cứ để mắt một chút là được, vả lại người trên con phố này đều quen biết bọn họ.
Vương Minh Thành ở bên cạnh nhìn ra xa, quả nhiên có rất nhiều người chào hỏi bọn họ.
“Tiểu thần tiên, lâu rồi không gặp.”
“Tiểu thần tiên, có muốn vào cửa tiệm của tôi ngồi một chút không?”
“Tiểu thần tiên, mọi người ăn cái này đi.”
“Đào Tử ba cháu đâu rồi, anh ấy không đến sao?”
“...”
“Tại sao lại gọi bọn họ là Tiểu Thần Tiên?” Vương Minh Thành khó hiểu hỏi.
“Qua đêm nay cháu sẽ biết thôi.” Lan Chi cười nói.
Vương Minh Thành nghe vậy thì trong lòng càng thêm khó hiểu.
Nhưng hắn vẫn đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng lại.
Trời tối dần, khách du lịch ở trấn Hồ Kim Hoa cũng vãn đi rất nhiều, chỉ còn lại người quen thuộc dạo chơi trên phố, thỉnh thoảng lại vẫy tay chào nhau.
Mặt ai cũng mang theo chút lo lắng và buồn bã, ngay cả Tôn Phát Thành và Lan Chi cũng vậy.
Mà hầu như mọi người ai cũng đều chuẩn bị một giấy bổi, thậm chí hắn còn nhìn thấy rất nhiều tiền âm phủ rơi xuống trước các cửa tiệm.
“Cô chú, thế này là sao ạ?” Vương Minh Thành lo lắng hỏi.
Hắn và mẹ Tiểu Tiểu là Tôn Xảo Anh không kết hôn với nhau, nên từ trước đến giờ chỉ gọi bọn họ là cô chú.
“Ngày mai chính là rằm tháng bảy, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Bình thường, bình thường chỗ nào?
Nói thật thì, đến bây giờ Vương Minh Thành chỉ thấy rợn hết cả người lên thôi.
“Cô chú, cũng đã muộn rồi, chúng ta quay lại khách sạn nghỉ ngơi đi, mọi nhìn xem Tiểu Tiểu cũng đã mệt rồi.”
Tôn Phát Thành và Lan Chi nhìn nhau, sau đó Tôn Phát Thành lên tiếng: “Vậy được, tối nay để Tiểu Tiểu ngủ với cô chú, nhưng tối nay cháu đừng ngủ say quá, đêm nay chú sang tìm cháu có chút chuyện.”
“Đêm nay có chuyện?” Vương Minh Thành hơi khó hiểu, nhưng lúc này Tôn Phát Thành đã bế Tiểu Tiểu đi xa rồi, nên hắn chỉ có thể đuổi theo.
Khi về đến khách sạn, hắn lại càng cảm thấy bất an hơn.
Ban ngày cái trấn nhỏ này trông vô cùng bình thường, nhưng tối đến thì chỗ nào cũng vô cùng quái dị.
Hắn mở rèm cửa sổ khách sạn, nhìn ra ngoài phố.
Thì thấy đường phố vắng người ban đầu đã trở nên náo nhiệt trở lại.
Rất nhiều cửa hàng bày những chiếu bài dài ra giữa đường, có nơi còn bày cả đồ ăn lên mặt bàn.
Bọn họ chào hỏi nhau, trông vô cùng phấn khích.
“Chẳng lẽ tối nay còn có chương trình gì đặc biệt sao?”
Vương Minh Thành thầm nghĩ, nhưng cứ nhớ đến đống tiền âm phủ thì lại thấy rợn người.
Đột nhiên hắn lại nhớ đến chuyện vợ chồng Tôn Phát Thành đưa Tiểu Tiểu và hắn tới đây, chẳng lẽ là...
Nhất thời hắn không khỏi suy nghĩ lung tung.
Cầm điện thoại lên thấy vẫn còn tín hiệu thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ một lúc hắn lại lên mạng tìm một vài truyền thuyết về trấn Hồ Kim Hoa.
Nhưng thông tin vô cùng ít, vả lại hắn đã mệt mỏi cả một ngày trời rồi, nên đã thiếp đi từ lúc nào không biết.
Mãi đến khi bị mấy tiếng cộc cộc gọi dậy từ trong mộng.
Ban đầu hắn còn tưởng bản thân đang nằm mơ, nhưng khi cẩn thận lắng nghe, thì lại nhận ra đây không phải là mơ, tiếng đập cửa nặng nề đang truyền đến từ bên ngoài cửa sổ.
Mà tiếng động này mỗi lần vang lên lại cứ như đang gõ thẳng vào linh hồn của người ta, khiến con người cảm thấy hồi hộp, vừa kỳ quái.
“Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc... cộc cộc cộc cộc...”
Tiếng đập cửa mỗi lúc một nhanh...
Thi thoảng còn kèm theo tiếng cười hia hia hia.
Vương Minh Thành càng ngày càng lo lắng, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình, ngay đúng lúc này, đột nhiên có người tới gõ cửa phòng.
------
Dịch: MBMH Translate