Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Vương Minh Thành giật cả mình.
Hắn lấy điện thoại ra xem, đã hơn mười hai giờ đêm, dòng chữ ngày tháng năm càng khiến hắn đau mắt.
Tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng dồn dập.
Nỗi sợ hãi bao trùm Vương Minh Thành, hắn nín thở, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình, cảm giác buồn ngủ lúc đầu cũng tan biến theo.
Lúc này người gõ cửa cũng cất tiếng hỏi: “Minh Thành, con tỉnh rồi à?”
Là Tôn Phát Thành, Vương Minh Thành thở phào nhẹ nhõm, thần kinh đang căng thẳng bỗng được thả lỏng, cảm giác tay chân bủn rủn.
“Đến đây.” hắn xuống giường định ra mở cửa.
Lúc này ngoài cửa lại vọng lại tiếng nói khe khẽ.
“Ba ơi, ba dậy chưa? Ba là sâu lười sao?”
“Tiểu Tiểu?”
Vương Minh Thành ngạc nhiên, hắn lại nhìn điện thoại xác nhận lại thời gian, lúc này là mười hai giờ đêm, không phải mười hai giờ trưa.
Không sai, thật sự là mười hai giờ đêm, theo lý thì Tiểu Tiểu lúc này phải ngủ say rồi chứ.
“Minh Thành, nhanh mở cửa.” Tôn Phát Thành lại cất tiếng thúc giục.
“Đến đây.” Vương Minh Thành đáp, nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác bất an.
hắn gọi điện cho Tôn Phát Thành, ngoài cửa tiếng chuông điện thoại reng lên.
Ngoài cửa thật sự là Tôn Phát Thành sao?
“Cách có cánh cửa thôi, gọi điện làm gì chứ?” ngoài cửa vọng lại tiếng lẩm nhẩm của Tôn Phát Thành.
Xem ra thật sự là Tôn Phát Thành, Vương Minh Thành không đợi đối phương bắt máy liền cúp máy.
“Ba ơi, ba mau mở cửa đi.” Tiểu Tiểu thúc giục nói.
Nghe thấy giọng Tiểu Tiểu, Vương Minh Thành cắn răng đi đến mở cửa, tiếng “tùng tùng tùng” bên tai ngày càng dồn dập.
Đến lúc mở cửa chỉ thấy ba người Tôn Phát Thành, Lan Chi và Tiểu Tiểu ăn mặc ngay ngắn đứng trước cửa.
Lan Chi còn xách theo một cái túi, dưới ánh đèn mập mờ, loáng thoáng có thể thấy vàng mã trong túi.
“Chú…dì…hai người…hai người…” Vương Minh Thành cảnh giác hỏi.
“Ba ơi.” Lúc này Tiểu Tiểu chợt xông lên trước, ôm lấy chân hắn.
Vương Minh Thành vô thức ôm lấy cô bé, cảm giác mềm mại ấm áp trên người cô bé khiến nỗi sợ dần biến mất.
“Minh Thành, mai là Vu Lan, chúng ta cùng đốt ít vàng mã cho Xảo Anh đi.” Tôn Phát Thành nói.
Thấy sắc mặt bình thường cửa Tôn Phát Thành và Lan Chi, Vương Minh Thành cũng yên tâm hơn.
Nhưng vẫn thắc mắc hỏi: “Nửa đêm nửa hôm rồi, sáng mai không được sao?”
“Trên trấn có hoạt động đốt giấy tiền tập thể để tưởng niệm người thân đã khuất. Con nghe thử xem, bên ngoài đã bắt đầu rồi, chúng ta không nên chậm trễ, con nhanh đi thay đồ đi.” Tôn Phát Thành thúc giục.
Vương Minh Thành chợt hiểu ra, nhưng hoạt động lúc nửa đêm này thật khiến người ta rợn gáy mà.
Vương Minh Thành quay vào phòng rồi thay đồ, đồ mặc mùa hè cũng khá đơn giản, mặc vô cái là xong.
“Đi thôi.”
Tôn Phát Thành và Lan Chi có vẻ rất vội, họ kéo tay Tiểu Tiểu đi ra khỏi cửa.
Vương Minh Thành cũng vội theo sau.
Nhìn thấy Tiểu Tiểu nhảy tung tăng phía trước, hắn không nhịn được bèn hòi: “Tiểu Tiểu, tâm trạng tốt như vậy sao?”
“Bởi vì sắp được gặp mẹ rồi ạ.”
Tiểu Tiểu quay đầu rồi nhoẻn miệng cười với Vương Minh Thành.
Bình thường hắn cảm thấy Tiểu Tiểu cười lên rất đáng yêu, nhưng không hiểu sao lần này lại thấy ớn lạnh, cơn ớn lạnh xộc thẳng lên tới não.
“Con…con nít không được nói bừa.” Vương Minh Thành lắp bắp nói.
Lúc này thang máy đã dừng, Tôn Phát Thành và Lan Chi kéo Tiểu Tiểu vào trong thang máy.
Thấy hắn đứng đơ người liền hối thúc: “Con nhanh lên nào.”
“A…ồ.”
Vương Minh Thành bỗng không muốn đi, nhưng thấy ba người họ cứ chốc chốc lại nhìn mình, e rằng không đi không được.
Thế nên chỉ đành cắn răng bước vô thang máy.
Nhưng tim hắn như muốn rớt ra, cảm giác tay chân đều đang run rẩy.
Lúc này một bàn tay nhỏ ấm áp luồn vào tay hắn.
Cúi đầu xem thử thì thấy Tiểu Tiểu đang ngẩng mặt nở nụ cười nhìn hắn. Vương Minh Thành nắm chặt tay, thở phào nhẹ nhõm, cảm giác đã yên tâm hơn.
Lúc này thang máy kêu “ting” một cái, cửa thang máy mở ra, bên ngoài một tốp người ùa vào.
Dường như ai cũng đang xách một cái túi, bên trong chứa đầy vàng mã.
Vương Minh Thành bị ép vào tuốt góc trong thang máy.
“Vợ ơi, hình như chúng ta mua hơi ít.” Tôn Phát Thành nói.
“Ừ, hay đợi lát nữa xem còn ai bán không, chúng ta sẽ mua thêm ít nữa.” Lan Chi đáp.
“Có đấy, trên trấn có một tiệm, hai ngày nay sẽ phục vụ hai mươi tiếng.” Lúc này một người vừa bước vào thang máy cất tiếng nói.
“Cảm ơn nhé.” Tôn Phát Thành nói.
“Không cần khách sáo, hai người đến gặp ai đấy?”
“Gặp con gái.” Lan Chi vui vẻ đáp.
“Tôi thì đến gặp con trai, tuổi nó còn trẻ mà đã về chầu ông bà, thằng nhóc đoản mệnh này không biết có đầu thai chưa? Không biết hôm nay có thể gặp không nữa.” người nói là một cụ già.
“Chắc chắn sẽ gặp.” Tôn Phát Thành an ủi nói.
Sau đó cảm thấy nói như vậy không hay lắm, thế là lại nói: “Không gặp được cũng tốt, điều đó chứng tỏ đã đầu thai vào một nhà tốt rồi.”
“Aizz, nói thì nói thế, nhưng lúc đó nó không còn là con trai tôi nữa. Lần này tôi còn đặc biệt đem theo món bánh bò mà nó thích ăn nhất, không biết có còn cơ hội ăn nữa không…”
Nghe đoạn đối thoại giữa bọn họ, Vương Minh Thành run lên bần bật.
Còn cặp trai gái bên cạnh cụ già thì vẻ mặt nghiêm túc, không nói năng gì. Chuyện đó khiến hắn càng thêm thấp thỏm.
“Ba ơi.” Lúc này Tiểu Tiểu bỗng gọi hắn.
Vương Minh Thành bị dọa đến nói lắp, sau đó vội nói: “Sao…sao thế?”
“Ba nắm tay con đau quá.” Tiểu Tiểu tủi thân nói.
“Á, xin lỗi con.” Vương Minh Thành xin lỗi rồi vội buông tay con gái ra.
Lúc này tốp người vào thang máy sau quay đầu nhìn hắn một cách kỳ lạ khiến Vương Minh Thành toát hết mồ hôi hột.
Lan Chi như nhận ra điều gì đó, bà ấy thầm cười rồi nắm lấy cánh tay của Vương Minh Thành an ủi nói: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”
Vương Minh Thành đang định hỏi thì thang máy đã đến nơi.
Chuyện khiến hắn không ngờ chính là ánh đèn rực rỡ của sảnh khách sạn lúc nửa đêm. Điều đó khiến Vương Minh Thành có cảm giác an toàn.
Ngoài cửa chợt có tiếng người hét gọi: “Nhanh lên, nhanh lên, đừng có lề mề nữa.”
Tôn Phát Thành và Lan Chi kéo Tiểu Tiểu vội chạy ra ngoài, họ cũng không quên gọi Minh Thành: “Minh Thành, nhanh đi theo.”
Vương Minh Thành sững người, lúc này mới để ý sảnh khách sạn rực rỡ ánh đèn kia lại không có đến một người phục vụ. hắn vội vắt chân lên cổ chạy theo.
Đến khi ra bên ngoài khách sạn thì chỉ thấy đám người đang đi về hướng bên ngoài trấn. bước chân tuy vội vã nhưng không hoảng loạn, đồng thời cũng cẩn thận tránh chiếc bán dài ở giữa con đường.
“Tùng tùng tùng…tùng tùng tùng…” tiếng trống ngày càng dồn dập.
Lúc này bỗng có người ở trước hét lên: “Đèn sáng rồi.”
------
Dịch: MBMH Translate