Tất cả mọi người nghe tiếng, vẻ mặt đều vui mừng ngẩng đầu nhìn về phía trước, Vương Minh Thành cũng không ngoại lệ.
Mà lúc này hắn chú ý tới, phía trước có một người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi đang nắm tay một cô bé, chính là cô bé tên Thảo Nhi lúc chiều cùng chơi với Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu cũng phát hiện đối phương, vui mừng gọi: "Chị Thảo Nhi."
Cô gái nhỏ nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Tiểu, trên mặt nở nụ cười chào hỏi: "Tiểu Tiểu."
"Oa ..."
Ngay vào lúc này, phía trước truyền đến một tràng âm thanh thốt lên lần nữa hấp dẫn mọi người chú ý.
Chỉ thấy một luồng sáng màu đỏ cam phóng lên trời, sau đó chia ra làm hai, rồi chia hai thành bốn, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng lấp đầy cả con phố dài, khiến đám người trợn mắt ngoác mồm.
Vương Minh Thành cũng há to miệng, nhìn đèn lồng màu đỏ cam lan đến đỉnh đầu.
"Đây là đèn Dẫn Hồn của tiểu thần Tiên." Lúc này liền nghe thấy Tôn Phát Thành ở bên cạnh nói.
Vương Minh Thành nghe vậy hơi kinh ngạc, sau đó cúi đầu xuống, sau đó kinh hãi hét lên một tiếng, lui về phía sau một bước, suýt chút nữa đụng vào người phía sau.
"Làm sao vậy?" Tôn Phát Thành hỏi.
"Hắn ... Hắn ... Hắn ..."
Tôn Phát Thành chỉ vào người phía trước sợ hãi nói không ra lời, bởi vì ở trước mặt của hắn, không biết khi nào đã xuất hiện một nam sinh.
Cậu bé đang cầm trong tay một cây búa gỗ, trên người tản ra những vệt sáng trắng.
"Anh trai ..."
Đúng lúc này, Thảo Nhi ở phía trước mang theo tiếng khóc nức nở một đầu đụng vào trong lòng ngực thiếu niên.
"Thảo Nhi."
Đại Tráng vỗ nhẹ lưng Thảo Nhi, sau đó nhìn về phía Dương Tĩnh ở bên cạnh mỉm cười.
"Thầy Dương, cám ơn thầy đã chiếu cố Thảo Nhi."
Dương Tĩnh mỉm cười nói: "Thảo Nhi bây giờ là con gái của tôi, tôi nên chăm sóc con bé."
"Thảo Nhi, đừng khóc." Đại Tráng nhẹ nhàng đẩy Thảo Nhi ra, giúp cô bé lau nước mắt.
"Đi thôi." Vương Minh Thành còn đang ngây người, Tôn Phát Thành kéo hắn một cái, vòng qua Đại Tráng, tiếp tục đi về phía trước.
"Nhưng là ... Hắn ... Hắn làm sao đột nhiên xuất hiện? Hơn nữa vừa nãy trên người hắn con đang phát sáng, là tôi hoa mắt sao?" Vương Minh Thành có phần giật mình hỏi.
"Chờ một lát liền biết." Tôn Phát Thành nói.
Sau đó lôi kéo Tiểu Tiểu, vội vã đi theo đám người.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến lối vào của trấn hồ Kim Hoa, chỉ thấy ba người đang đứng ở lối vào, một lớn hai nhỏ, bọn họ mặc áo choàng rộng tay màu đen, ở dưới ánh đèn màu cam, hiện ra đến mức dị thường thần thánh.
Trong đó có hai người, Vương Minh Thành ban ngày từng thấy, trong đó một có một cô bé nói hắn là người cha xấu xa.
Một người khác lay động trống bỏi trong tay, hóa ra những âm thanh lạch cạch phát ra là do cái trống bỏi nhỏ này vọng lại.
Tất cả mọi người đi ngang qua trước mặt bọn họ, đều cung kính mà hướng về bọn họ cúi chào một cái.
Tôn Phát Thành cũng không ngoại lệ, nắm tay Tiểu Tiểu hướng về bọn họ cung kính khom người, đồng thời kéo Vương Minh Thành ra hiệu cho hắn làm theo.
Vương Minh Thành có phần mơ hồ đi theo cúi đầu một cái
Trong đó thiếu niên trẻ tuổi đưa tay sờ đầu nhỏ, vỗ nhè nhẹ nói: "Lớn lên một chút, đi tìm một chỗ vắng vẻ bên hồ, đòn người trở về trấn, mọi người có thời gian một ngày đoàn tụ."
"Ai, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Lan Linh Chi vội vàng nói.
Sau đó lôi kéo Tiểu Tiểu đi đến bãi biển đối diện, Vương Minh Thành hiện tại đã ngơ ngác, ngơ ngác mà đuổi theo.
"Chú Tôn ..."
"Đừng hỏi, đợi lát nữa là biết." Tôn Phát Thành đánh gãy lời của hắn.
Mà lúc này trên bờ cát ánh lửa đã dâng lên bao quanh, có tiếng nức nở khe khẽ, có tiếng cười vui vẻ, khiến Vương Minh Thành trong nhất thời ngẩn ra, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Tôn Phát Thành dùng bật lửa vẽ một vòng tròn trên bãi biển, sau đó đốt những đồng xu ma mà bọn họ mang theo.
Tiểu Tiểu cũng tham gia trò vui, cầm lấy một chồng hướng về trong đống lửa vứt.
"Con gái, đã nửa tháng bảy, ba đốt cho con một chút tiền giấy, con giữ kỹ ..."
"Hạt đậu, con ở phía dưới sống có tốt không, hôm nay mười lăm tháng bảy, cũng không biết con đã đi đầu thai chưa, chưa đầu thai thì tới gặp chúng ta ..."
"Mẹ, Tiểu Tiểu nhớ mẹ." Tiểu Tiểu ngồi xổm ở trước đống lửa, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Cái kia ..." Vương Minh Thành cũng muốn nói hai câu.
Đúng lúc này, bỗng dưng cuốn lên một cơn gió, cuốn lấy tiền âm bay lên bầu trời.
"Cha, mẹ, Tiểu Tiểu ..."
Đúng lúc này, Tôn Xảo Anh trên mặt mang theo nụ cười từ trong ánh lửa đi ra.
"Tiểu ... Tiểu Anh ..." Vương Minh thành khó có thể tin được.
Hắn dụi dụi con mắt, để chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt.
Nhưng lúc này Tiểu Tiểu đã nhào vào trong lòng đối phương.
"Tiểu Anh?" Vương Minh Thành thử thăm dò hỏi lại.
"Vương Minh Thành, đã lâu không gặp." Tôn Xảo Anh ôm Tiểu Tiểu mỉm cười nói chuyện với hắn.
Cô đã không còn hận hắn.
Kỳ thực cái chết của cô, trách nhiệm không hoàn toàn do Vương Minh Thành.
Huống hồ qua nhiều năm như vậy, Vương Minh Thành vẫn luôn chiếu cố cha mẹ của cô, cho nên cô đã đã sớm không còn hận nữa.
"Cái kia ... Cái kia ..." Vương Minh Thành cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một người thanh niên từ trong đống lửa bên cạnh đi ra, cậu ta rơm rớm nước mắt gọi một tiếng mẹ với bà lão có khuôn mặt già nua, vóc người lọm khọm, sau đó hai người ôm đầu nhau khóc rống.
Vương Minh Thành hướng về nhìn xung quanh đống lửa, từng bóng người từ trong ánh lửa đi ra, bọn họ ôm ấp, hôn nhẹ, thấp giọng khóc thút thít, nói hết những nỗi nhớ mong cho nhau.
Vương Minh Thành đột nhiên cảm thấy không còn sợ nữa.
Hắn quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trước mắt hắn mãi mãi không thể quên được, nhẹ nhàng kêu một tiếng "Tiểu Anh" .
"Đã lâu không gặp, anh đã tìm được bạn gái chưa? "
Tôn Xảo Anh ôm Tiểu Tiểu đi lên trước khoác cánh tay của hắn, sau đó đi về phía ngọn đèn màu cam.
"Không ... Không có." Vương Minh Thành đã lâu không có tiếp xúc với phụ nữ trong lúc nhất thời có phần không quen, thân thể hiện ra được rất là cứng ngắc.
"Vậy thì không được, cũng đã lâu như vậy rồi, sao anh không tìm thử một người?"
"Bởi vì ... Bởi vì ..."
"Là bởi vì anh vẫn chưa quên được em sao?"
...
Nhìn gia đình một nhà ba người phía trước, Tôn Phát Thành với Lan Linh Chi đều lộ ra nụ cười.
"Tiểu Tiểu." Bên cạnh có người gọi.
Bọn họ theo tiếng kêu nhìn lại, đó là cô bé Trương Huệ Nhã người đã chơi với Tiểu Tiểu ngày hôm qua.
Lúc này cô bé được một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát ôm trong ngực, nét mặt tươi cười như hoa.
"Đây là cha tôi." Trương Huệ Nhã ôm cổ người đàn ông, cao hứng nói.
"Đây là mẹ tôi." Tiểu Tiểu cũng không chịu yếu thế nói.
Sau đó hai người cùng nhau cười vui vẻ.
Bọn họ tụ hợp lại cùng một chỗ, đi về phía thị trấn.
Tiếng nức nở trầm thấp, cùng với tiếng cười vui vẻ tụ hợp lại một nơi, cuối cùng đã đi tới cửa vào trấn hồ Kim Hoa.
Vương Minh Thành chú ý tới, bên người thanh niên trẻ tuổi kia đã nhiều hơn một đoàn người, có trẻ con, cũng có người già, trên mặt của bọn họ đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
"Tiểu Tiểu, Tiểu Nhã." Cô bé trong đám người hướng về phía bọn họ gọi.
Tôn Xảo Anh buông Tiểu Tiểu xuống, ba của Trương Huệ Nhã ở bên cạnh cũng để Trương Huệ Nhã Xuống.
"Đi chơi đi."
Bọn nhỏ tay cầm tay, vui cười vọt vào trong trấn.
"Tiểu ..."
"Không sao đâu, anh đi theo em." Tôn Xảo Anh lôi kéo Vương Minh Thành đi về phía thanh niên mặc áo choàng dài màu đen.
Đi qua hắn mới phát hiện, trên vạt áo đối phương, từ bả vai đến gấu áo đều có hoa văn cây đại thụ cành lá tươi tốt.
Mà lúc này, trên tay đối phương xuất hiện một cái ô nhỏ màu đỏ.
Chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng xoay cán dù, chiếc ô nhỏ màu đỏ bay lên trời.
Dưới sự chú ý của mọi người, nó càng ngày càng lớn lên, cuối cùng bao phủ cả bầu trời.
------
Dịch: MBMH Translate