Mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy chiếc ô màu đỏ bao phủ toàn bộ bầu trời thị trấn.
Sau đó nó biến mất, có thể nhìn thấy được những ngôi sao trên bầu trời đêm, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy lờ mờ dấu vết của chiếc ô.
"Chuyện này... Đây là cái gì?" Vương Minh Thành có phần giật mình hỏi.
Chuyện xảy ra tối nay đã phá vỡ thế giới quan trước đây của hắn.
"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Anh đi theo em gặp tiếp dẫn đại nhân." Tôn Xảo Anh lôi kéo cánh tay của hắn nói.
"Tiếp dẫn đại nhân?" Vương Minh Thành nghe vậy có chút khó hiểu, đây không phải lần đầu tiên hắn nghe được cái tên này.
"Ba mẹ em không nói cho anh biết sao?" Tôn Xảo Anh kinh ngạc hỏi.
Vương Minh Thành lắc đầu, hỏi ngược lại: "Nói anh biết cái gì?"
Tôn Xảo Anh quay đầu lại nhìn về phía cha mẹ cô đang đi theo phía sau.
"Trước đó chúng ta cũng muốn nói, nhưng là mỗi lần muốn nói đều nghẹn ở trong cổ họng không nói ra được, hoặc là nói cái gì cũng nghe không hiểu." Lan Linh Chi ở bên cạnh giải thích.
"Vậy bây giờ nói cho Minh Thành biết đi." Tôn Xảo Anh nói.
"Hiện tại có thể?" Lan Linh Chi nghe vậy có chút chần chờ nói.
"Hẳn là có thể." Tôn Phát Thành ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lại nhìn Hà Tứ Hải ở phía trước.
Vương Minh Thành nếu đã thấy, đã trải qua, dĩ nhiên là có thể nghe được.
Quả nhiên, sau khi bọn họ đem chuyện đã xảy ra nói rõ ràng cho Vương Minh Thành biết, Vương Minh thành này mới lộ ra vẻ chợt hiểu.
Kỳ thực trước đó lúc Tôn Phát Thành nói, hắn không phải hoàn toàn không biết.
Chỉ là mỗi khi nói đến người tiếp dẫn, liền sẽ trở nên hàm hồ suy đoán, hoặc là mơ hồ không rõ.
Hắn vẫn luôn cho là hai vị trưởng bối quá nhớ thương con gái, tất cả cho là do bọn họ tưởng tượng ra.
"Tiếp dẫn đại nhân."
Tôn Xảo Anh dẫn Vương Minh Thành đi tới trước mặt Hà Tứ Hải, lễ phép nói một tiếng.
Hà Tứ Hải hướng về cô gật đầu, sau đó nhìn về phía Vương Minh thành ở bên cạnh cô.
"Anh chính là ba của Tiểu Tiểu?"
Trước đó nhìn thấy hắn nắm tay Tiểu Tiểu.
Vương Minh Thành đang tò mò lén lút đánh giá Hà Tứ Hải nghe vậy vội vàng gật đầu.
"Chăm sóc thật tốt cho Tiểu Tiểu." Hà Tứ Hải thuận miệng nói một câu.
"Được, được." Vương Minh Thành vội vàng đáp một tiếng.
"Đi thôi, không làm lỡ các cô đoàn tụ." Hà Tứ Hải phất phất tay.
Tôn Xảo Anh lúc này mới mang theo Vương Minh Thành với cha mẹ cùng rời đi.
Đúng lúc này, lại có những người khác đi lên.
Chính là đối với Hà Tứ Hải có "Một bữa cơm chi ân" một nhà già trẻ Chu Bân. (Chương 166, mời Hà Tứ Hải ăn một bữa sáng )
Vợ và ba đứa con của hắn đã bị chết ở trong một trận hỏa hoạn.
Hà Tứ Hải giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện, gặp mặt Chu Bân một lần cuối.
Nhưng là lần này lại chỉ có hai đứa bé, đứa bé nhỏ nhất Chu Minh Vũ cũng không có tới, bởi vì hắn đã nhập vào Luân Hồi một lần nữa đầu thai.
Nhưng mà ngay cả như vậy, Chu Bân vẫn rất biết ơn Hà Tứ Hải.
"Anh cũng đừng buồn, đây là việc tốt, đứa nhỏ đầu thai đến nhà anh, điều kiện nhà anh cũng không kém, nó chết ngoài ý muốn, hiện tại nhập vào Luân Hồi, điều kiện chỗ hắn tới cũng sẽ không kém, đứa nhỏ nhất định là hạnh phúc mỹ mãn." Hà Tứ Hải an ủi.
"Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân."
Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, tâm trạng của hai vợ chồng Chu Bân cũng khá hơn một chút.
"Hơn nữa tôi cũng đã đồng ý với anh, chỉ cần anh làm nhiều việc thiện hơn, sớm muộn gì cũng có thể nối lại tiền duyên." Hà Tứ Hải nói.
Chu Bân nghe vậy khuôn mặt lộ ra nụ cười, lôi kéo vợ và hai đứa con đến thị trấn.
"Chúng ta về nhà thôi, anh có mở một cửa hàng ở trong thị trấn, làm món các em thích ăn."
"Thành thật khai báo, anh có thích cô gái nào không?"
"Không có."
"Thật sự?"
"Ai, ba ba, ba đừng lúc nào cũng nói chuyện với mẹ, cũng phải nói chuyện với chúng con chứ, chúng con đều rất nhớ ba."
"Ba cũng nhớ các con, bảo bối."
......
"Tiếp dẫn đại nhân, lại làm phiền ngài rồi."
Ngô Quế Phượng lôi kéo con trai Đặng Hữu Minh đi tới trước mặt Hà Tứ Hải, gương mặt tràn đầy tươi cười, khuôn mặt già nua của bà trông đặc biệt hạnh phúc ( con trai ra ngoài làm công, chết trong mỏ than đen, Ngô Quế Phượng đã chờ đợi một đời. )
"Thưa bà, gần đây như thế nào rồi?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Rất tốt, người trong chính phủ nói đã tìm được hài cốt của Hữu Minh rồi, còn cho chúng tôi một khoản tiền bồi thường, có số tiền này, cha của hắn cũng không cần ra ngoài làm việc. Hôm nay ông ấy cũng tới, nhưng mà lão già này, hơn nửa đêm nhất định không muốn đi ra, nhưng mà đợi đến lúc hắn gặp được con trai thì không biết sẽ vui vẻ tới đâu..."
Ngô Quế Phượng lôi kéo tay Hà Tứ Hải, thao thao bất tuyệt nói liên tục.
Ngô Quế Phượng vừa gầy lại thấp, nhưng khuôn mặt già nua toát lên vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.
"Mẹ, mẹ đừng chậm trễ tiếp dẫn đại nhân quá nhiều thời gian, người phía sau vẫn còn đang chờ đấy."
Đặng Hữu Minh tràn đầy áy náy mỉm cười với Hà Tứ Hải.
"Đúng, đúng, tôi già nên hồ đồ rồi."
Ngô Quế Phượng lúc này mới phản ứng được, bà còn lôi kéo tay Hà Tứ Hải, cái này thật sự là quá thất lễ.
"Không sao, tôi thích nghe mẹ cậu nói những thứ này." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ vai Ngô Quế Phượng.
------
Dịch: MBMH Translate