Ngô Quế Phượng lộ ra một nụ cười vui vẻ, nhưng là vẫn mang theo con trai rời đi, phía sau còn có rất nhiều người, bà cũng cảm thấy xấu hổ khi chiếm nhiều thời gian của tiếp dẫn đại nhân.
"Tại sao không thấy tiểu thần Tiên, bà còn muốn cảm ơn cô bé." Ngô Quế Phượng có chút tiếc nuối nói.
"Phía trước có phải không?"
Đặng Hữu Minh chỉ tay về phía trước, chỉ thấy một đám trẻ con đang vây quanh một cái bàn.
"Có đúng không? Vậy chúng ta qua xem một chút."
Ngô Quế Phượng lôi kéo tay của con trai đi về phía trước, mắt của bà không được tốt lắm, quá xa thấy không rõ lắm.
Nhưng trước khi bọn họ tới gần, chỉ thấy một ông lão lảo đảo chạy về hướng hắn.
"Hữu Minh?"
Người tới chính là cha của Đặng Hữu Minh, Đặng Đại thành, vốn là ông ấy đang ở khách sạn, ông vẫn là không yên lòng Ngô Quế Phượng ở một mình, chung quy vẫn đi tìm.
Cho dù đã qua rất nhiều năm, thế nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra con trai.
......
"Tứ Hải, đã lâu không gặp, nhìn anh có vẻ sống rất tốt."
Có thể nói chuyện như vậy với Hà Tứ Hải, chỉ có thể là Lâm Hóa Long người đã đi theo phía sau Hà Tứ Hải lâu nhất.
Lần này cha của hắn Lâm Truyền Võ, em trai Lâm Hóa Hổ và em gái Lâm Hóa Phượng đều tới.
Một lần nữa có thể gặp được người thân nên hắn rất vui và xúc động.
Tính cách hắn vốn cởi mở, gặp ai cũng đều chào hỏi.
"Ồ, cô giáo Lưu, cô cũng ở đây à?"
Lúc hắn nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu ở một bên rất là kinh ngạc.
Hôm nay Lưu Vãn Chiếu cũng tới, bởi vì ông nội Hà Tứ Hải, bà nội Đào Tử đều "Trở về" rồi, cô với tư cách là vợ của Hà Tứ Hải không thể không đến được.
Mà bà nội Hà Tứ Hải, hai vợ chồng Trương Lục Quân khẳng định cũng sắp tới rồi, thế nên hai vợ chồng Lưu Trung Mưu cũng theo tới.
Ngoài ra, hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân cũng tới, cuối cùng còn nhìn thấy mẹ nhiều năm đã không gặp, ở một bên ôm đầu khóc rống, bày tỏ sự mong mỏi đối với nhau.
Trái lại là Uyển Uyển đúng là không quá hào hứng, dù sao khi nàng nhớ bà nội, liền để ông chủ dẫn nàng đi gặp.
Cho nên lúc này đã chạy đi chơi cùng với những người bạn nhỏ khác.
Cho nên ở bên cạnh Hà Tứ Hải, có rất nhiều người.
Nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của Lâm Hóa Long, Lưu Vãn Chiếu rất là nghi hoặc.
"Anh là?"
"Tôi là Lâm Hóa Long, Lâm Hóa Long đến từ trấn Long Hà, cô không nhớ tôi sao? Lúc trước vẫn là cô lái xe mang theo tiếp dẫn đại nhân đi đến nhà của tôi đấy."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy đã hiểu ra.
"Cô có con rồi? Tứ Hải hắn chung quy cũng xuống tay với cô à?" Lâm Hóa Long nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của Lưu Vãn Chiếu cười nói.
"Thằng khốn, con nói cái gì vậy."
Lâm Truyền Võ ở bên cạnh thấy hắn càng nói càng kỳ cục, liền trực tiếp gõ vào gáy hắn một cái, sau đó đem hắn kéo đi.
"Về rồi nói chuyện." Lâm Hóa Long không quên quay đầu lại nói.
Đám người đều nở nụ cười.
Đây cũng lần đầu tiên bọn họ thấy "Quỷ" hoạt bát như vậy.
"Hắn quen với các cậu à?" Tôn Nhạc Giao ở bên cạnh cười hỏi.
Hà Tứ Hải cười nói: "Xem như là khá quen thuộc, nhưng mà quen với Huyên Huyên hơn."
"Hả?"
Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu nghe thấy có chút ngạc nhiên.
Sở dĩ Lâm Hóa Long quen biết với Huyên Huyên, là vì lúc trước Hà Tứ Hải bày sạp trên phố Tam Tường, hắn mỗi ngày nhàm chán liền đùa với trêu trọc với Huyên Huyên.
"Thì ra là như vậy, nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn người ta nhiều." Lưu Trung Mưu cảm khái nói.
Bởi vì bọn họ biết, một con quỷ lang thang trên thế gian, sợ nhất chính là cô độc.
"Đi thôi, chúng ta đi lên trấn dạo." Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên nói.
"Được." Đám người nghe vậy gật đầu đáp ứng.
Nhưng là Tôn Nhạc Giao lại chú ý tới, phía sau đi tới, chính là vị cảnh sát tên là Đinh Mẫn kia.
Cô lúc này đang kéo một người đàn ông trung niên mặc quân trang, cười rất vui vẻ.
Tôn Nhạc Giao liếc nhìn con gái phía trước đang cùng với bà nội Đào Tử nói chuyện, trong lòng như có điều suy nghĩ.
"Tứ Hải."
Đinh Mẫn khoác tay cha đi tới.
"Đã lâu không gặp." Đinh Tân Vinh cũng mỉm cười hướng về Hà Tứ Hải chào hỏi.
"Cô không phải nói đi công tác sao? Trở về lúc nào đấy? Tôi còn lo lắng cho cô trở về không kịp." Hà Tứ Hải cười nói.
"Làm sao có thể, ngày quan trọng như vậy làm sao có thể quên được chứ." Đinh Mẫn trên mặt cười tươi nói.
"Được, vậy thì vào đi, các cô chỉ có thời gian một ngày đoàn tụ, không nên lãng phí."
"Bye bye." Đinh Mẫn nghe vậy hướng về Hà Tứ Hải vẫy tay, kéo cánh tay Đinh Tân Vinh đi vào trong trấn.
"Con nói cho ba biết, có phải con thích tên tiểu tử này không?" Đinh Tân Vinh thì thầm bên tai Đinh Mẫn hỏi.
"Ba, ba đang nói nhăng nói cụi gì đó?" Đinh Mẫn lườm hắn một cái.
"Ba là ba của con, hơn nữa còn là cảnh sát, chút tâm tư nhỏ đó của con, có thể giấu được con mắt của ba sao?" Đinh Tân Vinh nói.
Đinh Mẫn nghe vậy im lặng một lúc, sau đó thở dài thật sâu nói: "Hắn đã kết hôn rồi."
Đinh Tân Vinh nhẹ nhàng ôm vai con gái, nhỏ giọng hỏi: "Không buông bỏ được sao?"
"Sao có dễ dàng như vậy được."
"Vậy thì đuổi theo, chỉ cần bản thân con không hối hận là được."
"Ba, ba làm sao như vậy, con làm sao có thể đi phá hoại gia đình người khác chứ."
"Vậy thì thế nào, cô ta cũng không phải con gái của ba, chỉ cần con vui vẻ là được."
"Liệu mọi thứ có thể hạnh phúc được không?"
------
Dịch: MBMH Translate