"Không hạnh phúc cũng không sao, một khi con đã tổn thương, sau khi đau đớn qua đi, tự nhiên sẽ buông xuống."
"Ba, chúng ta có thể không tán gẫu về vấn đề này không?"
"Được, ba tin tưởng con, con sẽ xử lý được vấn đề này, nhưng mà chờ lần sau chúng ta lại gặp mặt, ba hy vọng có thể nhìn thấy bạn trai của con..."
"Không nói chuyện này nữa."
......
"Tiếp dẫn đại nhân ..." Tô Duệ vẻ mặt ủy khuất đi tới trước mặt Hà Tứ Hải.
"Đã lâu không gặp, có chuyện gì sao? Gặp ba mẹ không vui sao?" Hà Tứ Hải sờ cái đầu nhỏ của hắn hỏi.
Tô Duệ gật đầu, lại lắc đầu, sau đó thở dài thườn thượt. (Chương 291)
"Ông nội đi đầu thai rồi." Vẻ mặt Tô Duệ có phần buồn bã nói.
"Đây là một chuyện tốt, ông nội cậu sẽ có khởi đầu mới." Hà Tứ Hải an ủi.
Lời nói mặc dù nói như vậy, thế nhưng Tô Duệ nhìn trông vẫn buồn bã.
Hắn vốn không muốn tới, nhưng vẫn là không bỏ xuống được cha mẹ, chung quy lại trở về Nhân Gian một lần này.
"Nếu đến rồi, liền thật vui vẻ, mấy đứa Đào Tử đang ở trên trấn, đi tìm bọn họ chơi đi." Hà Tứ Hải nói.
Tô Duệ nghe vậy, lúc này mới có vẻ hơi vui lên.
Lúc trước khi giúp cậu bé hoàn thành tâm nguyện, cậu bé đã cùng chơi đùa với Đào Tử và Huyên Huyên, cũng coi như là bạn bè.
Tô Duệ là một đứa bé bị bỏ lại, lúc nghỉ hè đến Hợp Châu cùng với cha mẹ làm công, cuối cùng chết đuối ở hồ Kim Hoa.
Đợi đến lúc Hà Tứ Hải giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, hắn mới biết ba mẹ đã sinh cho hắn một đứa em trai, em trai sống rất hạnh phúc, có túi sách mới, có rất nhiều quần áo, còn có ba mẹ cùng làm bạn.
Cho nên Tô Duệ rất ủy khuất trở về m Phủ, hắn đi đến gặp ông nội người thương mình nhất, nhưng mà không nghĩ tới, ông nội cũng đã tiến vào Luân Hồi.
Nhưng mà dù sao cũng là một đứa bé, tuy rằng rất giận cha mẹ, thế nhưng lần này, vẫn phải tới.
Cha mẹ của Tô Duệ đứng ở phía sau Tô Duệ, vẻ mặt thấp thỏm bất an mà nhìn Hà Tứ Hải.
"Đi đi, cùng với đứa nhỏ bên nhau thật vui vẻ."
"Dạ, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân."
Hai người đồng ý một tiếng, sau đó cẩn thận từng li từng tí lôi kéo Tô Duệ tiến vào trong trấn.
Tô Duệ quay đầu lại liếc nhìn Hà Tứ Hải, Hà Tứ Hải hướng về hắn phất phất tay.
Kỳ thực Hà Tứ Hải cũng hiểu được cho cha mẹ Tô Duệ, hai người đều sinh ra ở nông thôn, nếu muốn thay đổi tương lai của con cái, chỉ có thể ra ngoài làm công.
Mặc dù đây không phải điều Tô Duệ mong muốn, hắn chỉ muốn cha mẹ làm bạn.
Nhưng mà làm người đã khó, làm cha mẹ càng khó càng thêm khó ...
......
Đám người Tô Duệ tiến vào, lại có người mới tiến lên, trên mặt ai cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
"Coi như ra ngoài làm việc, ra ngoài làm công cũng không liền tết xuân một lần trở về, như vậy kỳ thực rất tốt ..."
Có người nói như vậy với Hà Tứ Hải.
"Luân Hồi coi như hắn có gia đình, sau khi có gia đình tết xuân cũng sẽ không về."
Những lời này rất đơn giản, lại tràn đầy nhàn nhạt chua xót.
Cả đời người tụ tán Vô Thường, trong xã hội bây giờ, có lúc, người sống cùng với người chết thật sự không khác nhau là mấy.
Rất nhiều người, rời khỏi liền thật sự rời đi, cũng sẽ không trở lại nữa.
"Nhưng mà, sao cô lại tới đây?" Hà Tứ Hải nhìn thấy Ninh Đào Hoa, có phần bất ngờ.
"Tôi không có nhiều bạn bè, Hồ Thanh Nghiên tính là một người, cho nên tôi đến gặp cô ấy một chút." Ninh Đào Hoa cười nói.
"Bọn họ mới vừa đi vào rồi, nhưng mà cô đến Hợp Châu lúc nào thế, đến cũng không nói một tiếng."
"Xế chiều hôm nay, không, hẳn là chiều hôm qua đến, chủ yếu là sợ quấy rầy đến anh." Ninh Đào Hoa mỉm cười nói.
Một mùi hoa đào thoang thoảng quanh người cô, đồng thời không ngừng lan tỏa ra xung quanh.
"Nói cái gì quấy rầy hay không chứ, lần sau trở lại, vẫn là nói trước cho tôi một tiếng." Hà Tứ Hải nói.
"Được."
Ninh Đào Hoa không từ chối, đồng ý rất kiên quyết, cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ở trong mắt người khác bầu trời đầy sao, nhưng ở trong mắt cô lại nhìn thấy đồ vật khác.
Một rắn khổng lồ lông dài với đầu và đuôi dính liền với nhau bay lượn trên trấn hồ Kim Hoa, hình thành một kết giới khổng lồ, bao phủ ở trên trấn hồ Kim Hoa.
Cô đã nhìn thấy mấy lần, vẫn là đối với cái này rất là hiếu kỳ.
"Đi thôi, tôi vừa vặn đi vào chung với cô luôn."
Hà Tứ Hải cùng cô đi vào trấn hồ Kim Hoa.
Lúc này trên bãi biển đã không còn gì, chỉ còn sót lại một ít tia lửa, theo một trận nước hồ đánh tới, tất cả tia lửa đều bị cuốn đi, trên bờ cát không có để lại một chút dấu vết.
"Một, hai, ba, bốn ... Mọi người trốn xong chưa." Huyên Huyên che mắt, nằm sấp ở trên bàn la lớn.
"Còn chưa có, còn chưa có ..." Trương Huệ Nhã vội vàng tìm chỗ trốn bằng đôi chân ngắn cũn cỡn của mình.
Dáng vẻ lo lắng nho nhỏ khiến khóe miệng người ta không tự chủ được nở một nụ cười.
Ba mẹ của cô bé ở bên cạnh nắm tay nhau, nhìn cô bé với nụ cười trên môi.
"Tiểu Chu, Chị Trữ." Lúc này Tiểu Lộc không biết từ nơi nào chui ra.
Mà phía sau nàng còn có một chàng trai đi theo, chính là thanh mai trúc mã của Trương Lộc, Khương Quốc Bân.
Lần này không chỉ có cha mẹ của Trương Lộc đến, mà cha mẹ của Khương Quốc Bân cũng cùng nhau tới.
Trương Lộc đi lên trước, rất nhuần nhuyễn mà khoác cánh tay Ninh Đào Hoa.
"Sao không thấy Tú Ảnh đâu?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
Hai người bọn họ luôn như hình với bóng.
"Cô ấy vất vả lắm mới gặp được mẹ mình, tự nhiên là đang đi cùng với ba mẹ rồi, tôi bị bỏ rơi." Trương Lộc bĩu môi, trên mặt tràn đầy giảo hoạt.
"Ông bà nội đâu?"
"Ở phía trước."
Đúng lúc này, giọng nói của La Hoan đột nhiên từ cái loa bên cạnh truyền đến.
"Này này, mọi người hãy nghe tôi nói hai câu, hoan nghênh mọi người đã tới trấn hồ Kim Hoa, tôi là La Hoan, thị trưởng thị trấn hồ Kim Hoa. Thị trấn hồ Kim Hoa là do tập đoàn Thiên Hợp với tập đoàn Lâm thị cùng nhau phát triển ..."
Khá lắm, tên gia hỏa này còn quảng cáo tuyên truyền, ngay cả quỷ cũng không buông tha.
------
Dịch: MBMH Translate