“Tiểu Lộc.”
Nghiêm Tú Ảnh dắt mẹ mình bước tới.
“Tú Ảnh, dì.”
Trương Lộc buông tay Ninh Đào Hoa ra bước lên đón.
“Chú Nghiêm.” Hà Tứ Hải cũng chào hỏi với Nghiêm Chấn Hưng ở bên cạnh.
“Bà nội các cháu đâu?” Nghiêm Chấn Hưng hỏi.
“Cháu không biết nữa, chắc là đi lên phía trước rồi.”
Bởi vì Hà Tứ Hải đi thẳng tới đây, không gặp được bọn họ nên ngay cả Đào Tử hắn cũng không biết đang trốn ở chỗ nào.
Nhưng bây giờ toàn bộ trấn Kim Hoa Hồ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, chỉ cần tập trung suy nghĩ một lát là có thể tra ra vị trí của mọi người.
“Ở quán thịt đằng trước.”
Hóa ra là đã gặp và đang nói chuyện với Trịnh Đại Trung.
Trong hôn lễ lần trước, Trịnh Đại Trung và bọn họ đã gặp nhau, nên họ cũng biết được trước đây Trịnh Đại Trung đã chăm lo cho Hà Tứ Hải như thế nào, vì thế mọi người càng thêm thân thiết với nhau.
Thế là mọi người cùng đi tới phía trước.
Mọi người bên đường gặp được hắn cũng không hành lễ nữa, điều bọn họ quan tâm nhất lúc này là tranh thủ từng giây từng phút một để đoàn tụ bên người thân của mình.
“Tiểu Duệ, con muốn ăn gì thì cứ nói với ba mẹ, ba mẹ sẽ mua cho con.”
u Tiểu Lan đứng trước một sạp thịt nướng bên đường, cúi đầu nói với con trai.
Nàng muốn bồi đắp cho con trai, bù đắp cho hắn tình thương hắn chưa được hưởng thụ.
Tô Bằng Minh đứng bên cạnh im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đứa con trai trước mắt mình, ký ức của nhiều năm trước dần hiện lên từng chút một, trong lòng lại cảm thấy vô cùng chua xót.
“Hôm nay tất cả mọi thứ đều miễn phí, tập đoàn Thiên Hợp và tập đoàn Lâm Thị sẽ đứng ra chịu toàn bộ chi phí, mọi người muốn lấy mấy xiên thịt?” Lúc này ông chủ sạp thịt nướng hỏi.
Nhìn ba xiên thịt nướng bị cưỡng ép nhét vào tay Tô Duệ, ba mẹ Tô Duệ cũng không biết nói gì.
Lúc này tiêu tiền cho con trai là điều duy nhất họ có thể làm bây giờ, cũng là cách duy nhất để họ bày tỏ tình yêu với hắn.
Bây giờ thành ra như vậy, bọn họ hoàn toàn không biết nên làm thế nào nữa.
Nhưng đối với Tô Duệ mà nói, có ăn là được, hắn không quan tâm ai là người mua cho hắn.
Xiên thịt rất lớn, Tô Duyệt đưa lên trước mũi ngửi thử, đây chính là thịt dê nướng mà hắn thích nhất.
Hắn nhớ trước đây khi tới công trường với ba mẹ, ở gần lán của bọn họ có một sạp thịt nướng, tối nào không khí ở đó cũng ngập tràn trong hương thịt nướng.
Nhưng hắn cũng chỉ mới được đi ăn có một lần, lúc đó cấp trên của ba mẹ mời bọn họ ăn cơm, hắn cũng chỉ được ăn duy nhất một xiên, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không quên được mùi vị của nó.
Trong tay giờ có ba xiên thịt, Tô Duệ nghĩ ngợi một lát rồi đưa cho ba mẹ mỗi người một xiên.
“Không cần cho ba mẹ đâu, con ăn đi.” Tô Bằng Minh nói.
“Cùng nhau ăn đi ạ.” Tô Duệ nói.
Sau đó hắn quay người bước về phía trước, vừa ăn xiên thịt thơm ngon trong tay, vừa nhìn những ngọn đèn rực rỡ hai bên đường, quan sát mọi người qua lại.
Tô Duệ đột nhiên cảm thấy lần này trở về là rất đáng, không phải vì ba mẹ, mà là vì cảnh tượng trước mắt.
“Này, anh Tiểu Duệ.”
Đúng lúc này một cô bé đứng chặn trước mặt hắn.
...
“Đã trốn xong cả chưa?” Huyên Huyên cong mông nằm bò ra bàn lớn tiếng nói.
Không thấy ai trả lời, nàng nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên.
“Hừm hừm hừm...”
Đầu tiên là phải tạo ba cái dáng, nhìn trái, nhìn phải, chẳng thấy ai cả.
“Em đến đây, mọi người phải trốn kỹ vào nhé, nếu không sẽ bị em bắt được, bị bắt là em đánh mông đấy.” Huyên Huyên vừa nói vừa đưa mắt quan sát trái phải.
Nhìn dưới gầm bàn, lục thùng rác, chạy quanh cả những cửa hàng gần đó một vòng...
“Quái lạ, trốn kỹ thật đấy, mình mà còn không tìm được sao?”
Huyên Huyên gãi đầu, vô cùng khó hiểu.
Đột nhiên nàng trông thấy ông chủ ở trước mặt, liền vội vàng đuổi theo, bắt lấy tay Hà Tứ Hải.
“Ông chủ, ông chủ...”
“Sao thế?”
“Anh có trông thấy bọn Đào Tử đâu không?”
“Không thấy.”
“Bảo bối của anh đi mất rồi mà anh còn không quan tâm sao? Không thấy em ấy đâu cả, anh đúng là một người ba vô trách nhiệm, mau đi tìm em ấy đi, tìm được thì nói với em một tiếng, em rất lo lắng cho em ấy, hầy...”
Huyên Huyên diễn cái bộ dạng vô cùng đau lòng, chọc cho Ninh Đào Hoa ở bên cạnh cũng phải bật cười ha ha.
“Chị cười cái gì, em nghiêm túc đấy.” Huyên Huyên chống nạnh, tức giận nói.
“Không cười gì cả, hay chị giúp em tìm mọi người nhé.” Ninh Đào Hoa che miệng cười nói.
“Được, được chứ.” Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức vui vẻ đồng ý.
Ninh Đào Hoa xoay cổ tay, cành đào trên đầu như gặp gió mà khẽ đung đưa, những cánh hoa đào dần rơi xuống dưới, quấn quanh người nàng, cuối cùng quấn lấy đầu ngón tay của nàng.
Nàng khẽ búng tay một cái, hoa đào lập tức bay lên không trung hướng về phía trước.
“Đi theo cánh hoa đào, nó sẽ giúp em tìm được Đào Tử và mọi người.” Ninh Đào Hoa cười nói.
“A, bông hoa nhỏ, đợi ta với.” Huyên Huyên nghe vậy thì hoan hô một tiếng, sau đó lập tức dùng đôi chân ngắn cũn đuổi theo.
Cánh hoa đi qua đám người, đi qua bàn ghế, đi qua hẻm nhỏ...
Huyên Huyên vừa luồn lách vừa chạy đuổi theo đằng sau, mệt đến nỗi thở hổn hển, cuối cùng cũng đến một nơi.
Sau đó nàng bị tất cả mọi thứ trước mắt làm cho kinh ngạc.
Hay lắm, hay lắm...
------
Dịch: MBMH Translate