Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1469 - Chương 1469: Quay Lại Thăm Nhân Gian Một Chút (2)

Chương 1469: Quay Lại Thăm Nhân Gian Một Chút (2) Chương 1469: Quay Lại Thăm Nhân Gian Một Chút (2)

Nàng chỉ nhìn thấy mấy người vừa mới chơi trốn tìm cùng mình đang ngồi trước một cái bàn, trên bàn bày đầy đồ ăn ngon, bọn họ thì đang say sưa ăn uống.

“Tại sao mọi người có thể làm như vậy chứ?” Huyên Huyên vừa giận vừa buồn.

“Hia hia hia... Huyên Huyên, chị tìm thấy bọn em rồi? Chị giỏi thế?” Uyển Uyển nói.

“Đúng gòi, giỏi thặt đáy...” Đào Tử đang nhai đồ ăn, không thể nói rõ chữ.

Đương nhiên, vì nàng bị thiếu một cái răng cửa nên lời nói cũng không còn rõ ràng.

Mấy đứa trẻ khác cũng hùa theo.

Huyên Huyên không biết nên vui hay nên giận nữa.

Nhưng làm ơn khi khen tôi giỏi, mọi người có thể đừng cứ nhìn chằm chằm xuống bàn để nói hay không?”

“Huyên Huyên, em ăn cái này đi.”

Tô Duệ đưa xiên thịt nướng trong tay ra trước mặt nàng.

“A, anh Tiểu Duệ?” Nhìn thấy Tô Duệ, Huyên Huyên có hơi ngạc nhiên, nhưng lại thấy vui vẻ nhiều hơn.

Đại Tráng vẫy tay chào nàng.

“Oa, mọi người đều ở đây sao?” Huyên Huyên vô cùng vui mừng, cũng không còn tức giận nữa, chen đến trước bàn, ngồi xuống bên cạnh Đào Tử và Uyển Uyển.

Có rất nhiều bạn nhỏ nàng quen biết từ trước.

“Huyên Huyên...”

Đúng lúc này, có giọng người lớn gọi nàng.

Huyên Huyên quay đầu lại thì thấy Lâm Hoa Long đang vẫy tay, thì lập tức trừng to mắt.

“Chú Tiểu Long.”

“Là anh Tiểu Long.” Lâm Hóa Long đi lên phía trước, sửa sai cho nàng.

Rồi hỏi tiếp: “Dạo này sống có tốt không?”

Sau đó không đợi Uyển Uyển trả lời đã nói: “Chắc là không tồi nhỉ, cao lên rồi, cũng béo hơn nữa.”

“Hi hi hi...”

Huyên Huyên thực sự rất vui, được gặp người quen, bạn bè, lại còn được ăn nhiều đồ ăn như thế này, nàng còn gì mà không hài lòng nữa chứ?

Lúc này lại có một người gọi Hà Tứ Hải lại.

“Anh Hà.”

Cô bé vô cùng vui mừng nhảy đến trước mặt Hà Tứ Hải.

“Sao lại chỉ có một mình em? Người nhà em đâu?” Hà Tứ Hải nhìn ra đằng sau nàng, nhưng không thấy ba mẹ nàng đâu.

“Ba em ở đằng trước, chỉ có một mình ba tới thôi, ba nói mẹ em đã không biết chuyện này, thì cứ để mẹ dần dần quên đi, mất công để mẹ gặp em, mẹ lại buồn...”

Người ở trước mặt chính là Tôn Hỷ Anh đã lâu không gặp.

“Còn chưa cảm ơn anh, vì đã không để ba em làm ra chuyện ngu ngốc.”

“Không cần khách sáo, dù sao anh cũng đã nhận được tâm nguyện của em, xử lý nó cũng là chuyện nên làm.”

“Hi hi, anh và chị Lưu kết hôn rồi sao? Thật đáng tiếc, em không thể tham dự được.” Tôn Hỷ Anh tiếc nuối nói.

Hà Tứ Hải gật đầu, cũng không biết nói gì mới phải.

Nhưng Tôn Hỷ Anh rất nhanh đã vui vẻ trở lại.

Nàng vui mừng nói: “Rằm tháng bảy năm nào em cũng được trở về nhân gian sao?”

“Đương nhiên, chỉ cần em còn chưa đầu thai.”

“Vậy, nếu như có một ngày nào đó, ba em không đến nữa, thì anh có thể đốt cho em ít tiền giấy không? Em muốn năm nào cũng có thể quay lại thăm nhân gian một chút.”

Hà Tứ Hải gật đầu mỉm cười.

Tôn Hỷ Anh nghe vậy thì nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó liếc nhìn Ninh Đào Hoa ở bên cạnh Hà Tứ Hải một cái rồi xoay người tung tăng rời đi.

Thấy Tôn Hỷ Anh đã rời đi, Hà Tứ Hải liền quay sang nhìn Ninh Đào Hoa ở bên cạnh.

“Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”

Ninh Đào Hoa mím môi khẽ nở một nụ cười xinh đẹp, sau đó bước về phía trước.

Có hội ngộ, thì đương nhiên cũng sẽ có ly biệt.

Thời gian một ngày dù vô cùng ngắn nhưng có được cơ hội đoàn tụ quây quần bên nhau như vậy, mọi người ai cũng đều rất thỏa mãn.

Mặc dù trong giờ phút chia tay vẫn không nỡ rời xa nhau, như vậy đối với bọn họ là quá đủ, và bọn họ vẫn tiếp tục trông chờ đặt hy vọng vào năm tới.

Trước mười hai giờ đêm mười lăm tháng bảy, Hà Tứ Hải thu tán ô trên đỉnh đầu lại.

Những chiếc đèn lồng đỏ trải dài khắp dẫy phố trên đầu biến mất không còn dấu tích, cuối cùng chỉ để lại một cái lắc lư rơi về tay Huyên Huyên.

Theo tiếng trống ‘tùng tùng’ Uyển Uyển lắc trên tay, vô sống ánh sáng từ trên không hạ xuống phủ lên từng vong hồn một.

Vốn dĩ là khi đèn dẫn hồn biết mất, từng người mà mọi người nhớ mong cũng biến mất theo trước mắt bọn họ.

Nhưng sau đó, nhờ có ánh sáng hạ xuống từ trên không kia, mà họ lại xuất hiện một lần nữa trước mặt mọi người.

Bọn họ sắp phải rời xa nhau, tất cả mọi người ai cũng không nỡ thốt ra lời tạm biệt.

Đào Tử ôm lấy bà nội, nói với bà là bản thân sẽ ngoan ngoãn, sẽ nghe lời, sẽ mau chóng lớn lên.

...

Hứa Tâm Nhị nói với mẹ, nàng sẽ không nhớ mẹ quá, cũng dặn mẹ đừng nhớ nàng quá, dù cho khi nói chuyện, nước mắt đã tuôn rơi khắp mặt nàng rồi. (Chương 806, Hứa Tâm Nhị mười một tuổi bị bệnh mà qua đời, Hà Tứ Hải giúp mẹ nàng sắp xếp công việc làm dọn dẹp vệ sinh ở tập đoàn Lâm Thị)

...

Trương Nhã Huệ được ba ôm vào lòng, nàng hôn lên má hắn, nói với hắn, nàng sẽ rất nhớ rất nhớ hắn, dặn hắn cũng phải nhớ nàng thật nhiều.

...

Tôn Tiểu Tiểu một tay nắm tay ba, tay kia nắm tay mẹ, nàng nhìn ba, rồi lại người mẹ đang được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ của mình.

“Mẹ ơi, con vẫn thường hay mơ thấy mẹ, mẹ đã đi vào trong giấc mơ của con sao?”

“Đúng vậy, chỉ cần ban ngày con nhớ mẹ thật nhiều, thì mẹ sẽ đi vào trong mơ gặp con.”

Tô Xảo Anh ngồi xổm xuống, dùng trán khẽ cụng nhẹ vào trán con gái mình.

...

“Năm sao lại đến gặp ba mẹ có được không?” Ba mẹ của Tô Duệ nói với hắn.

Cứ như đang cầu xin vậy.

Tô Duệ ngơ ngẩn nhìn bọn họ, sau đó khẽ hỏi: “Em trai con đâu?”

Hai vợ chồng Tô Bằng Minh nhìn nhau, sau đó Tô Bằng Minh lúng túng lên tiếng: “Để ở nhà bạn rồi.”

“Vậy... năm sau có thể dẫn em ấy đến cùng được không? Con muốn gặp em ấy.”

Hai vợ chồng sững người lại, sau đó nhanh chóng gật đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment