Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1470 - Chương 1470: Tạm Biệt

Chương 1470: Tạm Biệt Chương 1470: Tạm Biệt

“Con ngoan, nếu như có cơ hội đầu thai, thì con hãy đầu thai đi, đừng lo lắng cho ba mẹ.”

Tống Nghị Bình nắm lấy tay con gái, lưu luyến không rời.

Ba của Hồ Thanh Nghiên, Hồ Lập Quân đứng bên cạnh gật đầu đồng ý với lời nói của vợ, nhưng khóe mắt vẫn ướt đẫm.

“Ba mẹ...”

“Con ngoan, nghe lời.” Hồ Lập Quân ngắt lời nàng.

“Con không, từ nhỏ con đã không nghe lời rồi.” Hồ Thanh Nghiên tùy hứng nói.

Sau đó quay sang nhìn anh trai Hồ Lam Hải lặng lẽ không nói gì đứng bên cạnh mà mở rộng vòng tay.

Hồ Lam Hải tiến tới dịu dàng ôm nàng vào lòng, giống hệt như khi họ còn nhỏ, mỗi lần Hồ Thanh Nghiên buồn bực, hắn đều sẽ dịu dàng ôm lấy nàng, dỗ dành nàng như vậy.

“Anh, em xin lỗi...”

Một giọt nước mắt lăn xuống vai Hồ Lam Hải.

“Anh là anh trai em, đừng khóc nữa...” Hồ Lam Hải dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng nàng dỗ dành.

Hồ Thanh Nghiên đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Là Ninh Đào Hoa.

Nàng nở một nụ cười chua xót với Ninh Đào Hoa.

Ninh Đào Hoa không tiến lên đáp lời nàng, mà chỉ khẽ vẫy tay chào nàng.

...

“Anh yên tâm đi, không phải lo lắng cho bọn em, Tiểu Hiên đã khỏi bệnh, đã đi học rồi, có một tổ chức từ thiện nói sẽ tài trợ cho cho Tiểu Hiên đến khi học đại học, cho nên anh không cần lo lắng đâu.”

Lương Tiểu Vân nhìn người chồng thật thà chất phác trước mặt, dặn dò cẩn thận.

(Chương 818, nhân viên giao hàng vì cứu đứa trẻ trong đám cháy mà hy sinh.)

Trình Hải Siêu vòng tay qua vỗ nhẹ vào vai đứa con trai bên cạnh.

“Con đã là một chàng trai rồi, phải chăm sóc cho mẹ thật tốt, đừng có mà việc gì cũng để cho mẹ con làm, ngày thường phải biết phụ giúp cô ấy một chút.”

Trình Văn Hiên nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu.

Trình Hải Siêu nói xong, thì lại nói với Lương Tiêu Vân: “Em vẫn còn trẻ, nếu như gặp được người nào đối xử tốt với em, đối xử tốt với Tiểu Hiên, thì em hãy...”

“Này này này, anh nói gì ngốc thế, anh mà còn như vậy thì năm sau bọn em không đến nữa đâu.” Lương Tiểu Vân tức giận nói.

Trình Hải Siêu còn chưa nói gì, Trình Văn Hiên đã vội nói: “Không được, phải tới nữa.”

Hai vợ chồng sững người lại một lúc, sau đó nhìn nhau mà bật cười.

“Yên tâm đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”

...

“Nữu Nữu, con đã là một cô gái trưởng thành rồi, năm sau gặp lại, mẹ hy vọng có thể được gặp bạn trai của con.” Cố Xuân Vũ nắm tay con gái Nghiêm Tú Ảnh nói.

“Bậy bạ, Tố Ảnh năm nay mới hai mươi hai, yêu đương cái gì chứ, đợi thêm mấy năm nữa rồi tính.” Nghiêm Chân Hứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì bất mãn lên tiếng.

Cố Xuân Vũ nghe vậy thì trợn trừng mắt nhìn hắn.

“Hồi đó không phải chúng ta cũng yêu nhau vào tầm tuổi này sao?”

“Chuyện đó không giống nhau được.”

“Có gì mà không giống nhau chứ?”

“Thì là... thì là không giống nhau chứ sao.” Nghiêm Chân Hưng miễn cưỡng biện bạch.

Cố Xuân Vũ cười phá lên, sao nàng không biết chồng mình đang nghĩ gì chứ.

“Mẹ, mẹ đừng lo.” Nghiêm Tú Ảnh nói.

“Sao mà không lo được nữa, nói không chừng một ngày nào đó mẹ vào vòng luân hồi, không có cơ hội gặp được bạn trai con nữa thì sao.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, không nói chuyện này nữa.” Nghiêm CHân Hưng không muốn nhắc đến chuyện này.

Quay lại vòng luân hồi quả thực là một chuyện tốt, nhưng hắn không muốn lần sau gặp lại hai người đã trở thành người dưng xa lạ.

“Không nói chuyện của con gái nữa, nói về ông đi.”

“Nói về tôi? Nói cái gì về tôi?”

“Nói chuyện của ông với người họ Kỷ kia đi, thế nào rồi, dạo này hai người còn liên lạc không?” Cố Xuân Vũ mỉm cười yêu kiều hỏi.

“Không... không có, không liên lạc nữa rồi.” Nghiêm CHấn Hưng vội nói.

“Vậy ông làm gì mà căng thẳng thế? Dù sao tôi cũng đã chết rồi, ông là một người góa vợ, ông tìm một người phù hợp với mình đi, tôi hiểu mà.”

Lời nàng nói ra nghe rất lọt tai, nhưng Nghiêm Chấn Hưng lại cảm nhận được từ đó một mùi chua nồng nặc.

“Góa vợ cái gì chứ? Nói sao khó nghe quá vậy.” Nghiêm Chân Hưng cố gắng thay đổi chủ đề.

Thấy bộ dạng căng thẳng đó của hắn, Cố Xuân Vũ đột nhiên cười phá lên.

Sau đó nghiêm túc nói: “Thời gian của ông còn rất nhiều, không cần phải vì tôi mà sống cô đơn hết nửa đời còn lại đâu, nếu ông thực sự thích bà ấy, thì tôi hy vọng năm sau, ông sẽ dẫn bà ấy cùng đến đây gặp tôi...”

“Đừng có nói bậy...”

“Tôi nghiêm túc đấy.” Cố Xuân Vũ nghiêm mặt nói.

Nghiêm Chấn Hưng nghe vậy thì im lặng hẳn, bốn năm sau khi vợ chết, dì Kỷ mà con gái hắn nhắc tới đã bước vào cuộc sống của hắn, quen biết bao nhiên năm như vậy sao có thể không có tình cảm với nhau chứ.

Cô Xuân Vũ không nhìn hắn nữa, mà quay sang nói với con gái: “Còn nhớ những lời mẹ đã nói với con lần trước không?”

“Gì ạ?”

“Con người có quyền được chọn lựa, ai cũng có quyền chọn lựa của riêng mình, đừng có cưỡng cầu.”

Nghiêm Tú Ảnh hiểu ý mẹ mình, lặng lẽ gật đầu.

...

“Cảm ơn anh đã chăm sóc cho Tuệ Ngữ.”

Trong những giây phút cuối cùng, Quan Đạo Hằng không tạm biệt vợ, con trai hay ba mẹ mình, mà lại đi tới trước mặt Hà Tứ Hải.

“Cảm ơn tôi làm gì? Tôi đã hứa với anh rồi, vả lại, anh cũng đã cho tôi rất nhiều.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Tóm lại là vẫn phải cảm ơn anh, nếu không thì tôi thực sự không thể an tâm về họ.” Quan Đạo Hằng nhìn về phía mấy người Tiền Tuệ Ngữ ở trước mặt.

Bọn họ cũng đang nhìn hắn, đặc biệt là con trai hắn Quan Quan, đây là lần đầu tiên Hà Tứ Hải được gặp cậu bé.

Đứa bé mạnh mẽ trung thực, vô cùng đáng yêu.

...

Tiếng chuông điểm mười hai giờ đêm vang lên, mở ra một ngày mới.

Từng tia sáng vụt tắt, kéo theo sự biến mất của vô số linh hồn trước mặt mọi người.

Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao, vẫy tay chào.

END.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment