Sáng sớm ngày hè cơn gió nhẹ mang theo chút mát rượi.
Một góc lớn rèm cửa sổ bị gió thổi tung lên, để tia nắng mặt trời theo đó mà luồn vào trong phòng, lặng lẽ leo lên tường, chiếu lên gò mà của Đào Tử.
Đào Tử đang ngủ say như cảm nhận được gì đó lật người một cái, vểnh mông về phía cửa sổ, nhưng sau đó một người đã được ngủ no nê như nàng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Nàng mơ màng ngồi dậy, khoanh đôi chân ngắn cũn lại ngồi trên giường ngơ ngẩn một lát, rồi mới dụi dụi mắt, tỉnh táo trở lại.
Cả kỳ nghỉ hè, cô bé hoàn toàn trở thành một ‘quả đào vô dụng’, tối nào cũng chơi đến tận đêm muộn mới ngủ, sáng ra thì ngủ đến khi mặt trời lên cao chiếu xuống tận mông.
Đào Tử ngủ đủ rồi thì tràn đầy năng lượng nhảy xuống giường, sau đó chạy ra ban công bên ngoài cửa sổ.
Mặt trời bên ngoài vô cùng rực rỡ, không một bóng mây, cây cao lớn đung đưa trong gió cứ như đang vẫy tay chào Đào Tử.
“Huyên Huyên, Huyên Huyên, dậy thôi, mặt trời chiếu đến mông rồi.”
Đào Tử chạy sang phòng bên cạnh gọi lớn.
“Đào Tử dậy rồi sao? Dậy rồi thì xuống nhà ăn sáng đi.”
Dương Bội Lan đang tưới hoa trong sân gọi lớn.
“Bà nội.” Đào Tử nhìn xuống dưới, thì thấy Dương Bội Lan đang đội mũ rơm, cầm vòi nước.
Thế là vui vẻ nói: “Bà nội ơi, chờ cháu xuống giúp bà tưới hoa nhé.”
Đối với cô bé mà nói, đó không phải là tưới hoa, mà là một trò chơi rất thú vị.
“Được, bà đợi cháu xuống.”
“Cháu xuống ngay ạ, cháu phải gọi Huyên Huyên dậy cái đã, mặt trời đã lên tới mông rồi.”
“Huyên Huyên hôm nay không có nhà, cô bé ra ngoài với ba mẹ rồi, cháu không nhớ sao?” Dương Bội Lan cười nói.
Đào Tử nghe vậy mới nhớ ra, hình như là có chuyện này.
Nói là đi du lịch, nhưng cũng không biết là lừa thì bơi như thế nào? (Câu này chữ du lịch đồng âm với chữ lừa bơi)
“He he he...”
Nghĩ đến bộ dạng bì bõm trong nước của con lừa, Đào Tử lại thầm thấy thú vị.
Nhà ông nội Thịnh ở vùng nông thôn miền bắc có nuôi một con lừa, mặc dù mỗi lần nhìn thấy nàng đều đi mất, nhưng nàng vẫn biết con lừa trông như thế nào, còn biết nó kêu à ò à ò...
“À- ò- à- ò”
Thế là Đào Tử bắt chước tiếng lừa kêu chạy xuống dưới nhà.
Vừa xuống lầu liền trông thấy bà cụ đang bóc đậu tằm ở dưới mái hiên trước cửa.
“Đào Tử, con dậy rồi sao? Sao mà vẫn chưa thay quần áo ra?”
Lưu Vãn Chiếu đặt đĩa trái cây trên tay xuống, đi tới nắm lấy tay Đào Tử dắt nàng lên lầu.
“Ba đâu ạ?” Đào Tử Hỏi.
“Ba con và ông nội đi chợ hoa với nhau rồi.”
“Chợ hoa? Tại sao không gọi con đi cùng.” Đào Tử nghe vậy thì trừng mắt, tức giận nói.
Lưu Vãn Chiếu đưa tay ra bóp xẹp cái miệng đang phồng lên của nàng.
“Bởi vì con đang ngủ khò khò, gọi thế nào cũng cũng không dậy, nên bọn họ chỉ có thể đi một mình thôi.”
“Thật sao? Sao con không biết nhỉ.”
“Bởi vì con đang ngủ say.”
“Cũng đúng, nếu con biết thì chẳng phải lúc đó con đã dậy rồi sao?” Đào Tử đột nhiên nói.
“Phải, con rất thông minh.”
Lưu Vãn Chiếu cười nói, thực ra là bọn họ ngay từ đầu đã không đến gọi nàng, ai bảo nàng ngủ say như vậy, sao mà nỡ gọi nàng dậy chứ.
“Hầy...” Đào Tử đột nhiên thở dài một tiếng.
“Làm sao thế?”
“Huyên Huyên đi du lịch với ba mẹ không ở nhà, Uyển Uyển nói sẽ tới nhà cậu cùng ba mẹ, chẳng có ai chơi với con cả.”
“Không sao, mẹ chơi với con nhé.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Con không cần, bụng mẹ to như thế, mẹ chạy nhảy thì ba ba sẽ mắng, bà nội sẽ mắng, bà cố cũng sẽ mắng, phiền chết đi được, con không chơi với mẹ đâu.”
“Ha ha...”
Nghe nàng nói vậy, Lưu Vãn Chiếu cũng không nhịn được mà bật cười lớn.
Cái thai đã được năm tháng rồi, bụng của Lưu Vãn Chiếu cũng ngày một lớn, mang theo một cái bụng bầu lớn nên di chuyển cũng khó khăn hơn.
Đào Tử đột nhiên đưa bàn tay nhỏ lên sờ bụng Lưu Vãn Chiếu, sau đó úp mặt vào bụng nàng, cẩn thận lắng nghe.
“Con đang nghe cái gì thế?” Lưu Vãn Chiếu hơi buồn cười nói.
“Con đang nghe em bé nói chuyện.”
“Thế em bé nói gì vậy?”
“Em bé nói em ấy mệt rồi, muốn đi ngủ.”
“Ha ha, con bé ngủ từ sáng đến tối, sao mà mệt được chứ.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.
“Không phải đâu, tối qua em bé còn đến hồ sen bơi với bọn con mà, em ấy bơi giỏi lắm, lại còn bắt được một con cá vàng to ơi là to nữa, còn cưỡi lên lưng con cá đua với bọn con.”
“Tối qua? Trong mơ sao?” Lưu Vãn Chiếu hơi buồn cười nói.
Thầm nghĩ trí tưởng tượng của trẻ con thật phong phú.
“Đúng rồi, ở trong mơ ạ, có con, có em bé, Huyên Huyên và Uyển Uyển nữa.” Đào Tử nghiêm túc gật đầu.
Sau đó nàng quay người, chạy ra khỏi cười.
Lưu Vãn Chiếu nhìn theo bóng lưng đã chạy xa của Đào Tử, lộ ra vẻ trầm ngâm suy tư.
Chuyện này đợi Hà Tứ Hải quay về thì vẫn phải nói với hắn một tiếng.
“Mẹ ơi, mẹ nhanh lên, mẹ là ốc sên nhỏ sao?” Đào Tử ở ngoài cửa gọi lớn.
“Ốc sên nhỏ, ha ha...”
Đào Tử nghĩ đến cái bụng lớn của Lưu Vãn Chiếu, thấy nàng không chỉ là một con ốc sên nhỏ thì vô cùng vui vẻ.
“Đào Tử, xuống đây ăn sáng, cháu đứng đó làm gì?”
Bà nội bóc đậu tằm xong đi vào nhà, liền trông thấy cái mông vặn vẹo của Đào Tử ở đầu cầu thang tầng hai, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
“Dạ, cháu tới đây, sáng nay ăn gì thế ạ?”
Đào Tử lập tức xuống lầu, trèo lên ghế, mở lồng bàn ra.
Thì ra là bánh bao, còn có một bát canh và một kho vẫn còn hơi âm ấm, Đào Tử cầm cái thìa ở bên cạnh lên, chuẩn bị ăn.
“Đào Tử, con còn chưa đánh răng rửa mặt, sao mà đã đi ăn sáng rồi?” Lưu Vãn Chiếu ở trên lầu thấy vậy liền lên tiếng ngăn lại.
“Hi hi, con quên mất, con đói rồi, con ăn xong rồi đánh răng có được không ạ?”
“Không được, bẩn lắm, con mà ăn hết vi khuẩn trong miệng sinh ra hôm qua là sẽ bị bệnh đấy.”
“Vi khuẩn?”
Đào Tử há miệng ‘a’ lên một tiếng.
“Bà cố, bà giúp cháu xem xem có vi khuẩn không.”
“Mắt bà cố kém lắm, không nhìn thấy đâu.”
“Vậy được, vậy cháu đợi ba về, bảo ba xem thử xem.”
“Không ai nhìn thấy đâu, mau đi đánh răng đi, hôi quá.”
“Con không hôi, con là em bé thơm tho.” Mặc dù nói là vậy, nhưng Đào Tử vẫn rất ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Nhưng trên đường đi vẫn mở miệng ‘hà’ mấy tiếng, nàng muốn cả căn phòng đều ngập trong hơi thở của mình, nàng còn lâu mới hôi.
Đi vào nhà tắm rồi, nàng vẫn còn ‘hà’ mấy cái lên trên gương.
Nhưng mặt gương không mờ đi như nàng tưởng tượng.
Hi hi, hơi thở của nàng quả nhiên là rất thơm, Đào Tử đắc ý đưa ra kết luận.
Bởi vì có hơi mờ, thì chứng tỏ cái gương ghét bỏ mùi hôi từ miệng của nàng mà nín thở.
Không mờ thì chứng tỏ, cái gương đã hít lấy hơi thở của nàng, cho nên là hơi thở của nàng chắc chắn là rất thơm.
Logic vô cùng hoàn mỹ, không có sơ hở gì cả.
Nhưng Đào Tử vẫn cầm bàn chải nhỏ lên, bóp kem, đánh răng...
Nhưng ngay sau đó...
Phụt, phụt...
Nàng bắt đầu nhổ bọt lên gương.
“Ba về rồi đây.” Lúc nàng nàng nghe thấy giọng của ba, lập tức cầm bàn chải chạy ra ngoài.
“Ba ơi.”
Đào Tử chạy như bay về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tử Hải thấy cô bé chạy đến, thì ngồi xổm xuống ôm nàng vào lòng.
“Chụt.”
Cô bé thơm lên má Hà Tứ Hải một cái, làm rây kem đánh răng ra khắp mặt hắn.
“Pia~ Pia~” Hà Tứ Hải vỗ nhẹ vào mông nàng mấy cái.
“Nghiêm túc đánh răng.”
“Ba chơi với con đi.”
“Đợi ăn sáng xong rồi nói.”
“Không được, con cũng muốn đi lừa bơi (du lịch), ba dẫn con đi lừa bơi (du lịch) đi.”
“Vậy cũng phải đợi con ăn xong rồi hẵng nói.”
“Dạ vâng.”
Đào Tử nghe vậy thì vội vàng chạy vào lại.
Rất nhanh sau đó, Hà Tứ Hải đã biết lừa bơi mà Đào Tủ nói có nghĩa là gì, đó thực sự là lừa bơi, nàng muốn quàng một sợi dây lên cổ Hà Tứ Hải, bắt hắn giả làm một con lừa, đây làm gì phải lừa bơi, đây là dắt lừa mới đúng.
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh mỉm cười nhìn bộ dạng bất cần đời của Hà Tứ Hải, không biết tại sao đột nhiên lại nhớ đến một cuốn sách mà mình từng đọc cho Đào Tử nghe trước đây.
[Chú lừa ngốc nghếch]
------
Dịch: MBMH Translate