"Mẹ, con mệt chết đi được, đi du lịch không vui một chút nào."
Huyên Huyên ngồi ở trên bậc thang, lè lưỡi, giống như một chú cún tội nghiệp.
"Uống chút nước đi." Lưu Trung Mưu đưa tới trước mặt nàng một chai nước đá vừa mua.
Huyên Huyên lập tức duỗi tay nhỏ ra cầm lấy, đầy máu phục sinh, tinh thần lại tràn đầy.
Bình thường ba mẹ nàng đều rất ít cho nàng uống nước ngọt, càng đừng nói đến nước đá, cơ hội khó có được như thế, nàng tự nhiên rất là hưng phấn, đột nhiên cảm thấy đi du lịch kỳ thực cũng rất tốt.
Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng Lưu Trung Mưu đi du lịch cùng với con gái, cho nên không dám đi xa, mà chọn một điểm du lịch thu hút ở gần thành phố Hợp Châu —— núi Vân Sơn.
"Già rồi, thể lực theo không kịp, vừa nãy chúng ta nên chọn đi cáp treo để lên núi."
Tôn Nhạc Giao ngồi xuống bên người Huyên Huyên, lấy nước suối ra uống một ngụm lớn, đừng nói đứa bé, bà cũng thực sự mệt đến không nhẹ.
"Không thể nói như vậy được, bà nhìn phong cảnh xung quanh đẹp biết bao."
Lưu Trung Mưu nói xong, giơ điện thoại di động lên, chụp mấy bức ảnh thác nước ở thung lũng bên cạnh.
Tôn Nhạc Giao lườm hắn một cái, biết hắn hoàn toàn chính là mạnh miệng, trên thực tế hắn hiện tại trong lòng đoán chừng đã hối hận, đặc biệt là làm cho Huyên Huyên con gái của mình mệt nhọc.
Hắn ngược lại là có lòng muốn ôm hoặc là cõng con gái, thế nhưng hắn mang theo một chiếc máy chụp hình, một cái balo, trong balo còn có nước với đồ ăn vặt, trọng lượng không hề nhẹ.
Những thứ này cũng khiến hắn mệt gần chết, cho nên đừng nói ôm, trong lòng không thể chấp nhận tuổi đã già.
"A ~, ông cũng uống nước đi." Tôn Nhạc Giao tức giận đem nước đưa tới.
Nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của ông ấy, bà cũng đau lòng.
"Không được thì đưa balo tôi xách một lúc." Tôn Nhạc Giao đề nghị.
"Không sao hết, tôi có thể."
"Ông mang nhiều nước quá, kỳ thực cũng không cần thiết lắm, dọc đường đi chỗ nào cũng có bán nước hết, chỉ là giá cả cao hơn một chút mà thôi."
"Quả thực có chút thất sách, nhưng mà không sao cả, đợi lát nữa các bà lại uống một chút, gánh nặng của tôi liền nhẹ đi."
Nghĩ tới đây, hắn định hỏi Huyên Huyên xem nàng có muốn ăn chút trái cây, đồ ăn vặt gì gì đó không, để giúp giảm bớt gánh nặng.
Nhưng khi cúi đầu nhìn, hắn sửng sốt, chỉ thấy đứa nhỏ đang ăn thịt bò khô uống nước, vẻ mặt rất thích ý.
"Thịt bò khô ở đâu ra vậy? Con nhặt được ở đâu vậy? Đồ nhặt được không thể ăn."
Hắn vội vàng giật lấy miếng thịt bò khô trong tay Huyên Huyên, thậm chí còn muốn đem miệng của cô căng ra, đem đồ nàng ăn vào móc ra.
"Ba ba, ba làm gì vậy? Đó là của con mà, mau trả lại cho con đi." Huyên Huyên bất mãn lắc đầu, lớn tiếng nói.
"Huyên Huyên, con mau nhổ ra đi, con nếu như muốn ăn, mẹ mua cho con ăn, đồ nhặt được cũng không thể ăn." Tôn Nhạc Giao ở bên cạnh cũng sốt ruột.
"Không phải nhặt được, không phải nhặt, đây là con tự mang đi mà." Huyên Huyên vội la lên.
"Con đem theo?" Hai vợ chồng nghe vậy thì kinh ngạc.
"Con để ở chỗ nào?"
Không thấy con bé có chỗ để đồ.
"Hắc hắc, con để ở đây nè." Huyên Huyên từ trên cổ lôi một cái, sau đó túm ra hai loại đồ vật đi ra.
Hai thứ này đối với hai vợ chồng rất là quen thuộc, một cái là con ngựa gỗ nhỏ mà Uyển Uyển vẫn luôn đeo, một cái là chiếc túi gấm Hà Tứ Hải vẫn luôn treo ở trên eo.
"Hai thứ đồ này vì sao lại ở chỗ của con?" Lưu Trung Mưu kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là con đi mượn rồi."
Huyên Huyên nói xong đưa tay ở trong túi gấm sờ mó, lấy ra một cây súng bong bóng cá nhỏ, phun ra vô số bong bóng vào không trung, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng muôn màu muôn vẻ, theo gió nhẹ, trôi về thâm cốc.
Khá lắm, hóa ra cô bé này vì chuyến du lịch cũng đã chuẩn bị chu đáo.
Không chỉ mượn "Bọc hành lý", còn mượn cả phương tiện đi lại, suy tính cũng thật đúng là chu toàn.
"Con mang theo cái gì?" Tôn Nhạc Giao có chút ngạc nhiên hỏi.
"Súng đồ chơi."
"Còn gì nữa không?"
"Gấu bông, lúc đi ngủ còn phải mang theo nó, còn có một quyển truyện, buổi tối mẹ đọc cho con nghe, quần áo thay cho barbie, con rất thích nó. Con không ở nhà, lỡ bị trộm lấy mất thì phải làm sao, hắc hắc, con thích ăn hạt dẻ, mẹ ơi mẹ bóc cho con ăn ..."
Nhìn Huyên Huyên lấy ra rất nhiều thứ "Rác rưởi" từ trong túi ra, Lưu Trung Mưu với Tôn Nhạc Giao nhìn nhau, sau đó bật cười.
Chỗ bọn họ nghỉ ngơi là một góc núi nên họ không quan tâm đến việc thu hút sự chú ý.
Sau khi Huyên Huyên lấy đồ từ trong túi ra, hai người mới phát hiện, kỳ thực Huyên Huyên chỉ mang theo có hai thứ.
Đồ chơi với đồ ăn, này đích xác rất Huyên Huyên.
Nhưng mà có "Túi gấm." bọn họ rốt cuộc cũng có thể ung dung ra trận.
Túi của Tôn Nhạc Giao với balo của Lưu Trung Mưu đều để vào trong.
"Tôi làm sao không nghĩ tới, như vậy thư thái hơn nhiều." Lưu Trung Mưu hoạt động cánh tay nói.
"Ông muốn thì thế nào? Ông dám mở miệng đi mượn sao? Cho ông mượn rồi ông có dùng được không?" Tôn Nhạc Giao liếc hắn một cái nói.
Bởi vì bọn họ vừa nãy cũng phát hiện, chỉ có Huyên Huyên có thể để vào và lấy ra, bọn họ không thể mở ra nhìn vào bên trong, cũng chỉ là một cái túi bình thường.
Khung cảnh chung quanh thật sự rất đẹp, bọn họ vừa đi vừa nghỉ, chụp rất nhiều ảnh, hai vợ chồng mỗi ngày đều nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, chợt thấy phong cảnh thiên nhiên đẹp như vậy, hận không thể mọc thêm một con mắt nữa.
Nhưng là Huyên Huyên cũng không phải rất vui vẻ.
Ngoại trừ tảng đá chính là cây, ngoại trừ cây chính là nước, mệt chết cá nhân, có gì đáng xem.
Còn không bằng nằm ở nhà bật điều hòa xem TV, ăn đồ ăn, chẳng phải sướng hơn sao?
Tại sao phải chạy đến chỗ này? Nàng hoàn toàn không hiểu nổi.
"Mẹ ơi, con có thể cưỡi ngựa gỗ nhỏ được không? Con mệt mỏi quá."
Huyên Huyên sụp vai, bộ dáng trông rất yếu ớt.
"Không được, chỗ này nhiều người như vậy, bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt đúng không?" Tôn Nhạc Giao trực tiếp lắc đầu từ chối.
"Ai ..." Huyên Huyên nghe vậy thở dài một tiếng.
"Du lịch chơi không vui một chút nào, con muốn về nhà."
"Lúc này mới ngày đầu tiên, con đừng vội, đợi lát nữa lúc xuống núi, chúng ta dẫn con đi ăn đồ ngon."
Lưu Trung Mưu sao không hiểu được con gái mình chứ, cố ý dùng đồ ăn ngon đến dụ dỗ nàng.
Quả nhiên Huyên Huyên vừa nghe, tinh thần liền phấn chấn lên.
Sau đó nàng liền xoay người đi xuống.
"Vậy chúng ta bây giờ xuống núi."
Lưu Trung Mưu vội vàng đem nàng kéo lại, thực sự có phần dở khóc dở cười.
"Ai ..."
Thấy vẫn chưa thể xuống núi, Huyên Huyên cũng không muốn nói chuyện nữa.
"Tút tút tút tít ... Tút tút tút tít ..."
Nàng vung vẩy súng bong bóng trong ta, phun ra vô số bong bóng.
"Oa, thật là đẹp, đừng nhúc nhích, để mẹ chụp cho con một tấm hình." Tôn Nhạc Giao cảm thán nói.
Huyên Huyên nghe vậy lập tức giống như là bị điểm huyệt, duy trì động tác giơ cao súng bong bóng cá nhỏ lên.
"Được rồi."
Nghe thấy Tôn Nhạc Giao nói, Huyên Huyên lúc này mới thở phào một hơi.
Sau đó nàng sững người, vì sao lại như vậy?
Này rõ ràng không phải là những gì nàng mong muốn mà?
nàng buồn bực đến mức biến thành "Diêu Đầu Sư Tử", rung đùi lắc đầu, tỏ vẻ ảo não.
"Con bé sao vậy?" Lưu Trung Mưu khó hiểu hỏi.
"Đại khái là bởi vì quá vui."
"Nhất định là vậy, phỏng cảnh bên này rất đẹp, đừng nhúc nhích, cứ giữ nguyên tư thế này, tôi chụp cho bà một tấm."
"Chờ một chút, tôi muốn chụp cùng với con gái."
Tôn Nhạc Giao đưa tay ra kéo cô bé "Sinh không thể luyến" qua đây.
Huyên Huyên:...
------
Dịch: MBMH Translate