"Đừng nóng vội, ngồi xuống rồi từ từ nói." Hà Tứ Hải nói.
"Đúng, đúng, mời ngồi, mời ngồi." Ba của Tiểu Nhã vội vàng tránh khỏi vị trí của chính mình, để Hà Tứ Hải ngồi xuống.
Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, không những tự mình ngồi xuống, còn lôi kéo tiểu quỷ cũng ngồi xuống.
Mẹ Tiểu Nhã ở bên cạnh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không ngừng ngồi xuống rồi lại đứng lên, mặt đầy nôn nóng.
"Hiện tại liền nói đi." Hà Tứ Hải nói với tiểu quỷ.
"Tiểu Nhã ở nhà đá." Tiểu quỷ nói.
"Nhà đá ở chỗ nào?" Ba của Tiểu Nhã vội vàng hỏi tới.
"Nhà đá chính là nhà đá, các người trước còn từng đi qua mà. Bọn họ giấu tiểu Nhã đi rồi." Tiểu quỷ nói.
"Cháu nói là nhà đá thôn Đại Hưng sao?" Hô hấp của Tiểu Nhã dần trở nên dồn dập, hỏi.
Từ khi con gái bị bắt cóc, bọn họ đã đi tìm kiếm khắp nơi.
Trong lúc này, bọn họ đã trợ giúp không ít người tìm lại con của mình, phối hợp với cảnh sát bắt giữ không ít bọn buôn người, hai vợ chồng còn mạo hiểm mấy lần, thiếu chút nữa là mất mạng.
Vào bốn, năm tháng trước, bọn họ nhận được tin nhắn riêng tư trên mạng, nói có một bé gái xin ăn ở trấn Tiền Tập, rất giống với con gái của bọn họ.
Thế là hai vợ chồng lập tức chạy tới trấn Tiền Tập.
Trải qua một phen khúc chiết, bọn họ tìm được một người ăn xin trốn ở thôn Đại Hưng, bọn họ khống chế bốn, năm đứa nhỏ.
Hai vợ chồng phối hợp với cảnh sát bắt gọn bọn chúng, thế nhưng cũng không tìm được con gái của bọn họ.
"Đúng vậy, mẹ tiểu Nhã, ba tiểu Nhã, cảm ơn hai người đã cứu cháu ra." Tiểu quỷ cười nói.
"Cứu cháu ra sao?" Hai vợ chồng nghe vậy thì sửng sốt một chút.
Nhưng tiếp theo, người phụ nữ quan sát tiểu quỷ từ trên xuống dưới, cảm thấy hơi kinh ngạc, nói: "Cháu là đứa bé trai hôn mê kia, người đã tỉnh chưa? Đó là anh trai của cháu sao?"
Ba Tiểu Nhã nghe mẹ Tiểu Nhã nhắc nhở thì cũng có chút bừng tỉnh.
Lúc trước, mấy đứa trẻ được giải cứu ra từ thôn Đại Hưng đều tương đối thê thảm.
Bị tra tấn thời gian dài chắc chắn là chuyện không cần nhiều lời, có hai đứa đã tàn tật, một đứa khác thì hôn mê bất tỉnh, bị vứt vào trong đám cỏ tự sinh tự diệt.
Mà bé trai chính là đứa bé bị vứt trong đám cỏ kia.
Lúc đó, bé trai gần như sắp tắt thở rồi, không nghĩ tới hiện tại lại đang khôi phục tốt như vậy, tuy rằng sắc mặt nhìn có chút trắng xám, người vẫn còn rất gầy.
"Cháu nói tiểu Nhã còn đang ở trong nhà đá?" Mẹ của Tiểu Nhã hơi nghi hoặc một chút, nói.
Nhà đá cũng không lớn, lúc trước bọn họ và cảnh sát đều đã tìm tòi tỉ mỉ trong ngoài rồi, cũng không tìm được con gái tiểu Nhã.
Tiểu quỷ gật gật đầu.
"Ở phía dưới giường có cái hang lớn, em tiểu Nhã bị giam ở bên trong."
Hai vợ chồng nghe vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Bởi vì tội phạm đều bị tận diệt cũng đã mấy tháng rồi, con gái giam ở bên trong khả năng lớn đã bị chết đói.
"Em gái Tiểu Nhã còn ở bên trong." Tiểu quỷ nói.
"Cháu nói tiểu Nhã còn sống sót?" Mẹ Tiểu Nhã hỏi với vẻ mặt đầy hy vọng.
Tiểu quỷ gật gật đầu, sau đó lại nói: "Tên xấu xa trốn ở trong đó, sau khi các người đi thì hắn liền chạy ra, ban ngày thì để em tiểu Nhã đi xin cơm, buổi tối liền nhốt em ấy lại trong cái hang lớn."
Hai vợ chồng nhớ tới, sau nhà quả thực có một hố phân lớn.
Ai cũng không nghĩ tới lại có một người trốn ở trong đó.
Bọn buôn người kia đúng thực sự là một kẻ hung ác.
"Trần Trạch, chúng ta nhanh về thôn Đại Hưng một chút." Mẹ Tiểu Nhã nghe vậy thì kích động nói với ba tiểu Nhã.
Ba Tiểu Nhã thì lại bình tĩnh hơn, hơn nữa trong lòng hắn còn hơi nghi hoặc một chút.
"Làm sau cháu biết được những chuyện này, lúc đó cháu đang còn hôn mê mà? Hơn nữa cháu xác định tiểu Nhã còn đang ở thôn Đại Hưng sao?" Ba của Tiểu Nhã hỏi.
Mẹ Tiểu Nhã nghe vậy cũng phản ứng lại, lẽ nào hắn đang nói dối? Nhưng mà tại sao hắn lại muốn lừa bọn họ?
"Đương nhiên là còn, tối ngày hôm qua cháu còn đến xem em ấy. Cháu đã nói với em tiểu Nhã là nhất định sẽ bảo ba mẹ em ấy tới tìm người." Tiểu quỷ nói.
"Tối ngày hôm qua?" Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng càng là nghi hoặc.
Phải biết thôn Đại Hưng cách nơi này cũng không gần, ngồi xe ít nhất cũng phải bốn, năm tiếng.
Hơn nữa tiểu Nhã bị giam ở trong hang, sao hắn có thể nhìn thấy được?
Cho nên bọn họ đầu tiên nghĩ đến chính là Hà Tứ Hải bên cạnh vẫn không nói chuyện.
Đồng thời trong lòng âm thầm đề phòng, hoài nghi Hà Tứ Hải có thể là đồng bọn của bọn buôn người. Hắn cố ý nói như vậy, thực ra là đến tìm bọn họ báo thù.
Lúc này ông chủ quán nhỏ đã bưng hai bát mì xào thịt bò lên.
"Ăn đi."
Hà Tứ Hải đặt phần không cay ở trước mặt tiểu quỷ, sau đó còn giúp hắn lấy một đôi đũa.
Hai vợ chồng cũng không ăn cơm nữa, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt đề phòng, nhưng cũng không rời đi.
Nếu như Hà Tứ Hải đúng là bọn người xấu muốn trả thù bọn họ thì bọn họ không những không sợ, ngược lại sẽ vui mừng vì như vậy sẽ có thể tìm được con gái.
"Cháu tên là gì?" Hà Tứ Hải nói với tiểu quỷ đang vùi đầu ăn.
Tiểu quỷ nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: "Cháu là Đoàn Hướng Vinh."
"Thực sự là một đứa trẻ tốt." Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu của hắn.
Sau đó nói với đôi vợ chồng đang mặt đầy đề phòng bên cạnh: "Đợi sau khi ăn xong, sẽ cùng đi tìm con gái của các người."
"Được. . . được." Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau rồi cuống quýt đồng ý.
Tuy rằng lo lắng Hà Tứ Hải "Trả thù" thế nhưng đối với bọn họ mà nói thì gặp con gái lại càng quan trọng hơn.
Nhưng mà bọn họ cũng không phải là không thể phản kháng một chút nào. Hai người âm thầm trao đổi, chuẩn bị liều mạng và báo cảnh sát bất cứ lúc nào, đồng thời còn muốn cứu được con gái một cách an toàn.
Hà Tứ Hải đại khái cũng biết bọn họ đang suy nghĩ gì.
Cầm điện thoại di động lên bấm gọi cho Đinh Mẫn.
"Muộn như vậy rồi, thật sự đã làm phiền."
"Không có chuyện gì, Hà tiên sinh có việc cứ nói."
Thế là Hà Tứ Hải nói lại chuyện đã xảy ra một lần.
"Hà tiên sinh, tôi sẽ tới ngay." Đinh Mẫn nghe vậy thì lập tức nói.
"Mang nhiều thêm mấy người." Hà Tứ Hải dặn dò.
"Được, tôi sẽ lập tức tới đây." Đinh Mẫn nói xong cũng trực tiếp cúp điện thoại.
"Ăn no rồi?" Hà Tứ Hải cúp điện thoại, thấy trong bát của Đoàn Hướng Vinh còn thừa lại một nửa, liền hỏi.
"Mang cho tiểu Nhã muội muội ăn, tiểu Nhã muội muội đói bụng." Đoàn Hướng Vinh nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó chuẩn bị bảo ông chủ lại xào thêm một phần, nhưng chợt nhớ tới, cha mẹ của tiểu Nhã cũng ở đây.
Ba của Tiểu Nhã - Trần Trạch cũng phản ứng lại, vội vàng để ông chủ xào thêm một phần, nhiều thịt bò hơn.
Nghe thấy con gái còn đói bụng, trong lòng cảm thấy rất khổ sở nhưng lại còn có điểm cao hứng, bởi vì điều này nói rõ con gái còn sống sót, chỉ cần sống sót là tốt rồi.
Nếu như đứa nhỏ tên là Đoàn Hướng Vinh này không nói dối.
Trong lúc chờ ông chủ xào mì.
Hà Tứ Hải hỏi Đoàn Hướng Vinh: "Giúp tiểu Nhã là tâm nguyện của cháu sao?"
Bất ngờ chính là, Đoàn Hướng Vinh lắc lắc đầu: "Chờ tiểu Nhã muội muội về nhà rồi, cháu cũng phải về nhà."
Hà Tứ Hải nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn gương mặt đầy dầu của hắn, trong lúc hoảng hốt phảng phất như nhìn thấy mình khi còn bé.
Thế là rút cái khăn giấy, cẩn thận lau giúp hắn.
Hai vợ chồng Trần Trạch ở bên cạnh âm thầm nôn nóng, nhưng cũng không thể không kiềm chế lại, chỉ lo chọc giận Hà Tứ Hải.
Đúng lúc này, Đinh Mẫn mang theo hai cảnh sát đi vào.
Hai vợ chồng lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng vào lúc này, nữ cảnh sát đi tới trước mặt Hà Tứ Hải rồi gọi một tiếng: "Hà tiên sinh."
Hai người lập tức sửng sốt, tim mới vừa thả xuống lại nâng lên.
------
Dịch: MBMH Translate