Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 145 - Chương 145: Tiểu Quỷ.

Chương 145: Tiểu Quỷ. Chương 145: Tiểu Quỷ.

Vu Hải Đông đang chuyên chú bỗng nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng động, theo bản năng mà quay đầu lại.

Thấy Lý Tân Nhiên vừa lúc ngồi dậy từ trên giường, thế là rất khách sáo mà bắt chuyện một tiếng.

"Xin chào."

Lý Tân Nhiên đang mơ ngủ cảm thấy đầu như bị dội một chậu nước lạnh. Cả người rùng mình một cái, sau đó bàng quang vốn đang co thắt của hắn bỗng thả lỏng, hắn tiểu rồi.

Bản thân Vu Hải Đông không cảm thấy có bao nhiêu dọa người.

Thế nhưng nhìn từ góc độ của Lý Tân Nhiên, hắn không bị doạ ngất đi, đã xem như là gan lớn lắm rồi.

Bởi vì ngủ, hắn đã tắt hết đèn trong văn phòng, chỉ còn dư lại một chút tia sáng trên màn ảnh máy vi tính.

Gương mặt Vu Hải Đông được ánh đèn màn hình máy vi tính chiếu rọi, hiện ra màu trắng xanh.

"Anh không cần sợ." Vu Hải Đông mở miệng nói.

"Anh. . . Anh. . . Anh. . ." Lý Tân Nhiên run cầm cập, đã nói không ra lời rồi.

Hắn có biết Vu Hải Đông, hắn là người mới, nhưng cũng chỉ là người mới của ngành hiện tại, trước đây làm trong nghành khác.

Sau khi Vu Hải Đông thăng thiên hắn mới tới tiếp nhận công việc.

Nếu không hắn cũng không thể bắt đầu nhanh như thế được.

"Làm quỷ rồi, còn muốn viết code sao?" Lý Tân Nhiên anh nửa ngày, cũng không biết là bởi vì quá sợ sệt, hay là bị não rút rồi, đột nhiên mở miệng hỏi một vấn đề như vậy.

Vu Hải Đông đang muốn trả lời vấn đề này, Hà Tứ Hải đứng ở đầu giường Lý Tân Nhiên Hải bỗng nhiên tắt đèn.

Vu Hải Đông trong mắt của Lý Tân Nhiên lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lý Tân Nhiên bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng bò ngồi dậy, mới phát hiện bên dưới mình nóng hầm hập, tiểu khắp giường rồi.

Bởi vì là mùa hè, trên giường gấp cũng không có chăn đệm, nước tiểu thấm xuống đất, khắp phòng đều là mùi nước tiểu.

Thế nhưng Lý Tân Nhiên hiện tại đã không quan tâm được nhiều như vậy, xông tới, trực tiếp bật tất cả đèn lên.

Sau đó cẩn thận quan sát xung quanh từng li từng tí một, xác định không còn thấy Vu Hải Đông nữa.

. . .

"Đi thôi, tôi hiện tại sẽ đưa anh đến chỗ mà anh nên đi." Hà Tứ Hải nói với Vu Hải Đông đã hoàn thành tâm nguyện.

"Chờ một chút, chờ một chút." Vu Hải Đông vội vã cầu xin.

"Làm sao thế, tâm nguyện của anh không phải đã hoàn thành rồi sao? Nhân gian này còn có cái gì khiến anh lưu luyến nữa?"

"Tôi muốn đến chỗ cô ấy xem một chút." Vu Hải Đông cầu xin.

"Ai ~ "

Hà Tứ Hải thở dài một tiếng, gật gật đầu.

Hắn cũng coi như là một người cuồng dại, đáng tiếc. . .

Vu Hải Đông thích Lý Nhược Hoa, chỗ làm việc của cô là ở một văn phòng khác.

Khoa Mỹ thuật tương đối nhiều nữ, vừa vào trong văn phòng, rõ ràng có thể nhìn thấy sự khác biệt so với khoa lập trình.

Các loại phim hoạt hình Garage Kit, sticker, gối ôm hồng nhạt, chén nước… đâu đâu cũng có.

Vu Hải Đông đi tới một vị trí sát cửa sổ, sau đó yên lặng mà ngồi xuống.

Trên bàn bày mấy hình nhóc Maruko, bàn phím cây anh đào hồng nhạt, gối ôm nhỏ cá heo tràn đầy tâm hồn thiếu nữ.

"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy thực ra đã là ngày thứ ba cô ấy đến công ty. Đó cũng là lần đầu tiên tôi ra khỏi văn phòng sau ba ngày, vừa ra đã gặp cô ấy. Lúc đó là mùa đông, cô ấy mặc một chiếc áo len lông xù, đội một cái mũ rất đáng yêu, còn tôi thì mặt nhờn mấy ngày không tắm rửa. Ấn tượng đầu tiên của cô ấy đối với tôi nhất định là rất không tốt, nếu như có kiếp sau. . ."

Theo Vu Hải Đông tự lẩm bẩm rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Vu Hải Đông đối với Lý Nhược Hoa cũng coi như là một tấm chân tình, đáng tiếc ngoại trừ cảm động chính mình thì cũng không cảm động được bất kỳ người nào.

Hi vọng hắn kiếp sau, không cần phải làm thiểm cẩu nữa.

Hà Tứ Hải xoay người trực tiếp rời đi, sau khi giải quyết xong tâm nguyện của Vu Hải Đông, thù lao cũng lập tức tới tay.

Trong đầu Hà Tứ Hải có thêm rất nhiều kiến thức liên quan đến lập trình máy tính.

Lúc không hiểu lập trình, cảm thấy lập trình rất thần kỳ, có thể thực hiện đủ loại công năng, nhưng sau khi hiểu được lập trình lại cảm thấy đơn điệu và khô khan.

Các loại công năng thần kỳ đều là sợi dây logic trong đống mã mà thôi, khó trách đều nói lập trình viên là chuyển gạch, thực ra không khác gì nhau cả.

. . .

Sau đó Lý Tân Nhiên từ chức ở công ty này, cũng không tiếp tục làm lập trình viên nữa mà là cùng bạn gái bày sạp bán cơm sáng.

Tuy rằng khổ cực thế nhưng cảm giác ung dung hơn so với làm lập trình viên nhiều, hơn nữa kiếm lời cũng không kém lập trình viên.

. . .

Chờ ra khỏi công ty của Vu Hải Đông, Hà Tứ Hải không lại duy trì hình quỷ nữa, mà một người một mình đi lại trên đường phố vắng vẻ.

Tối hôm nay, hắn không để Huyên Huyên cùng đến, lao động trẻ em thì thôi đi, còn làm ca đêm, thực sự là quá bắt nạt người rồi.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ hầm hừ của Huyên Huyên, Hà Tứ Hải liền có chút muốn cười.

Đi ngang qua một cái lán màu đỏ ven đường, Hà Tứ Hải cũng có chút đói bụng, thế là đi vào, phát hiện bên trong cũng có không ít người.

Có nông dân làm công, có thanh niên mới từ sàn đêm về, cũng có vợ chồng phong trần mệt mỏi và quỷ —— du đãng xung quanh.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn về phía góc, ở đó có một tiểu quỷ đang ngồi bên cạnh đôi vợ chồng phong trần mệt mỏi.

Hắn đang không ngừng nói gì đó với đôi vợ chồng này, khắp gương mặt đều là vẻ lo lắng.

Lúc tiểu quỷ nhìn thấy Hà Tứ Hải, trong đôi mắt lóe lên vẻ vui sướng, dùng sức vẫy vẫy tay với hắn, sau đó chạy về phía hắn.

"Ông chủ, cho tôi một phần mì xào thịt bò." Hà Tứ Hải nói với ông chủ đang bận bịu.

Ông chủ ngẩng đầu liếc mắt sang bên này, sau đó lớn tiếng nói: "Tự mình tìm chỗ ngồi đi."

Sau đó lại cúi đầu bận việc của hắn.

Hà Tứ Hải tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, nói với tiểu quỷ đứng ở đối diện: "Muốn ăn mì sao?"

Đây là một đứa bé trai, dáng vẻ không chênh lệch với Hà Cầu là bao, cắt một cái đầu úp nồi, thế nhưng sắc mặt tái nhợt, có vẻ tương đối gầy yếu.

Bé trai nghe vậy thì lập tức vui vẻ gật gật đầu.

Thế là Hà Tứ Hải thắp sáng đèn Dẫn Hồn, bé trai chớp mắt xuất hiện ở trước mặt của mọi người.

Thế nhưng mọi người đều đang cúi đầu ăn cơm, chờ đến lúc bọn họ nhìn thấy, phỏng chừng chỉ xem là đồng thời tiến vào cùng Hà Tứ Hải.

"Ông chủ, lại xào một phần mì thịt bò." Hà Tứ Hải lớn tiếng nói.

Ông chủ nghe vậy thì lại ngẩng đầu nhìn lại lần nữa, thấy có một đứa bé ngồi đối diện Hà Tứ Hải, quả nhiên cũng không hề để ý.

Mà là hỏi: "Muốn ăn cay không?"

Hà Tứ Hải nhìn về phía bé trai, bé trai lập tức lắc lắc đầu.

"Không cần." Hà Tứ Hải lớn tiếng trả lời.

Trong thời gian này, đôi vợ chồng phong trần mệt mỏi kia cũng liếc mắt nhìn sang bên này, nhưng cũng có bao nhiêu phản ứng.

Hà Tứ Hải cảm thấy có chút nghi hoặc, hắn vốn đang cho rằng bé trai là con của đôi vợ chồng này, bây giờ nhìn lại cũng không phải.

Bé trai đại khái cũng nhận ra được ánh mắt của Hà Tứ Hải, thế là lộ ra vẻ mặt trưng cầu.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, bé trai lúc này mới đứng dậy chạy về phía đôi vợ chồng phong trần mệt mỏi kia.

"Mẹ Tiểu Nhã, ba Tiểu Nhã, Tiểu Nhã còn đang ở trong nhà đá, các người nhanh đi tìm cậu ấy một chút đi." Bé trai chạy đến trước mặt hai vợ chồng rồi nói.

Đôi vợ chồng đang còn cảm thấy ngạc nhiên nghe vậy đôi đũa trong tay trực tiếp rơi ở trên mặt đất.

Người phụ nữ một phát bắt lấy bả vai của đứa bẻ, vội hỏi: "Cháu biết Nhã Nhã? Cháu biết nó ở chỗ nào sao?"

Bé trai đại khái là bị nàng làm đau, hơi nhíu mày.

Hà Tứ Hải đi tới, lấy tay của nàng ra, bình tĩnh nói: "Có gì thì từ từ lại nói."

"Đúng, đúng, thật sự xin lỗi, là chúng tôi quá kích động rồi. Các người không phải là biết Nhã Nhã chỗ nào sao? Xin hãy nói cho chúng tôi, chúng tôi. . . Chúng tôi có thể cho ngài tiền. . . Chúng tôi có thể quỳ xuống. . ." Người đàn ông bên cạnh cũng phản ứng lại, nói với vẻ mặt cầu xin.

Bên trong sạp hàng lớn, tất cả ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn lại đây.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment